LONG UY CHIẾN THẦN



Trán bọn họ đập vào cánh cửa, từng người từng người bị đụng đến nổ đom đóm mắt, lần lượt phát ra tiếng kêu thảm. Trên trán đụng đến mức nổi lên một cục u lớn.

Những tên lính đánh thuê đằng sau cũng không dừng được dồn dập xông lên trước, mãi đến khi đụng trúng những người phía trước mới dừng lại.

George, Harry và đám lính đánh thuê xông tới trước thấy cửa đá đã đóng, tất cả đều sợ đến chảy mồ hôi ròng ròng.

Vừa nãy nếu như nhanh hơn một bước, chẳng phải bọn họ đã bị cửa đá kẹp thành bánh nhân thịt rồi sao?

Sống và chết chỉ thua kém nhau một bước!


Tất cả mọi người sợ hãi không thôi, sững sờ tại chỗ.

Nguyễn Tú Cẩm muốn nhân cơ hội chạy trốn, thế nhưng tay chân bị trói, cô căn bản không có cách nào trốn đi. Chỉ cần cô nhúc nhích, nhiều lính đánh thuê ở đây như vậy, nhất định sẽ bị phát hiện.

Nhìn thấy Lê Uy Long và Chu Nhược Mai đều bị lôi vào bên trong kho tàng, cô cũng rất lo lắng, không biết bọn họ còn có thể ra ngoài từ bên trong hay không.

Cô muốn biết kết quả, vậy thì phải ở lại đây chờ đợi rồi.

"Tại sao lại như vậy? Tại sao cửa đá chỉ mở ra một lúc mà đã đóng lại nhanh như thế?" George không hiểu ra sao lên tiếng hỏi.

Ông ta vắt óc tìm kế, sử dụng nhiều tiền nhiều người như vậy, thật vất vả mới ép Chu Nhược Mai phá được ván cờ, mở cửa đá, kết quả cánh cửa chỉ mở một lát, chính mình còn chưa kịp vào thì nó đã đóng lại!

Loại tâm tình lên voi xuống chó này khiến ông ta cũng sắp tan vỡ.

"Tôi cũng không biết!" Harry cũng rất phiền muộn, mắt thấy đã sắp hoàn thành việc lớn, kết quả tất cả đều bị chặn ở ngoài cửa.

Lúc này, Tôn Quốc Tài nói: "Nếu như không ngoài dự liệu của tôi, có lẽ năm đó người mở kho tàng nghĩ rằng sau này sẽ có rất nhiều người đến cướp kho báu bên trong, vậy nên cố tình sắp đặt như vậy. Khiến cho cửa đá chỉ mở ra một lát, hút hai người đánh cờ trước cửa vào trong, sau đó lại đóng chặt."

"Lẽ nào chỉ có người phá giải ván cờ mới có thể đi vào lấy kho báu?" George lại hỏi.

"Tôi nghĩ chắc là như vậy." Tôn Quốc Tài nói.

Vậy tại sao Lê Uy Long cũng có thể đi vào? Ván cờ vừa nãy không phải do cậu ta phá mà!" George nói.

"Người thiết kế ván cờ khẳng định không thể cái gì cũng đều nghĩ tới được! Hắn làm sao mà biết ván cờ này sẽ do một cô gái yếu đuối không có khí lực di động quân cờ phá giải? Tuy rằng ván cờ không phải do Lê Uy Long phá giải, thế nhưng cậu ta thay Chu Nhược Mai chơi cờ, còn đứng trước cửa đá cùng với Chu Nhược Mai, vì lẽ đó mới bị hút vào cùng." Tôn Quốc Tài nói.

"Vậy khi hai người đó đi vào, cửa đá lập tức đóng lại, bọn chúng có thể ra ngoài không?" George lại hỏi.

"Có thể. Nếu đã có thể khiến chúng đi vào trong kho tàng, vậy khẳng định sẽ lưu lại cơ quan để bọn chúng mở cửa ra từ bên trong." Tôn Quốc Tài nói.

"Được, vậy chúng ta không cần phải lo lắng, chúng ta chờ ở bên ngoài. Ngược lại sau khi hai người bọn chúng ở trong đó cũng không thoát đi đâu được, chờ bọn chúng ra ngoài chúng ta giết chúng là được! Kho báu sớm muộn gì đều là của chúng ta!" George nói.

"Không sai, chúng ta cái gì cũng không cần làm, chỉ cần chờ đợi là được rồi." Tôn Quốc Tài nói.

Nguyễn Tú Cẩm nghe được George bảo rằng chờ Lê Uy Long và Chu Nhược Mai ra ngoài sẽ gi3t chết bọn họ, nhất thời sốt ruột. Lê Uy Long và Chu Nhược Mai ra tới đây cũng sẽ bị giết, vậy phải làm sao bây giờ?


Lúc này, bên trong kho tàng.

Lê Uy Long và Chu Nhược Mai sau khi bị một lực hút cực mạnh kéo vào, song song té ngã trên mặt đất.

Sau đó, hai người thấy được ánh sáng tràn ngập căn phòng, đâu đâu cũng có vàng bạc châu khó, còn có vô số rương, không biết bên trong chứa cái gì.

Cái kho tàng bằng đá này cực kỳ rộng rãi, bên trong khí lạnh bức người. Trên trần nhà đá có một ngọn đèn sáng liên tục, những bức tường xung quanh không có một khe hở, vững như tường đồng vách sắt.

"Thật không nghĩ đến, nơi này vậy mà lại cất giấu nhiều vàng bạc châu báu như vậy, khó trách bọn họ không tiếc bất cứ giá nào để trộm lấy kho tàng này! Một đống kho báu ở đâu, nếu là ở thời cổ đại thì đã đủ để chiêu mộ binh sĩ, thành lập một quân đoàn hùng hậu rồi.





Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi