LONG UY CHIẾN THẦN



Nguyễn Tú Cẩm thấy Lê Uy Long chỉ dùng một kiếm đã gi3t chết Harry, cô ấy cũng kinh ngạc đến mở to hai mắt há hốc mồm, Lê Uy Long này luôn là người không gì không làm được, mặc kệ là người tài giỏi như thế nào, đứng trước mặt anh đều giống như một con kiến!

George thấy Harry đã chết liền biết tình hình không ổn, Harry là thủ lĩnh của đám lính đánh thuê này, hiện tại thủ lĩnh đã chết thì bọn họ làm sao có thể là đối thủ của Lê Uy Long!

Bị dồn đến bước đường cùng, ông ta vội vàng kéo Nguyễn Tú Cẩm lại bên cạnh, dùng tay trái bóp cổ cô ấy, còn tay phải cầm súng chĩa thẳng vào đầu Nguyễn Tú Cẩm rồi hét lớn, “Bỏ kiếm xuống nếu không tao sẽ giết cô ta ngay lập tức!”

Nguyễn Tú Cẩm sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, không ngờ bản thân lại trở thành con tin một lần nữa, chẳng lẽ cô ấy có số phận làm con tin sao?

Lê Uy Long không thích bị uy hiếp, nhìn thấy Nguyễn Tú Cẩm bị bắt làm con tin, anh không do dự chút nào, lập tức vung kiếm!


Vừa nãy anh đã ra lệnh cho Thiên Thành tấn công xuống đây, nếu bây giờ anh lại bị người khác khống chế thì nhất định sẽ gây ra thương vong nghiêm trọng cho đội quân của anh.

Với tư cách là Tổng chỉ huy của cả một quân đoàn, anh không thể khiến cho chúng tướng lĩnh của mình có những thương vong không đáng có chỉ vì một người phụ nữ!

Kiếm khí vừa ra, một tia sáng lạnh lẽo lóe lên.

“A-” George rống lên như một con lợn chết.

Cánh tay phải cầm súng của ông ta đã bị kiếm khí của Lê Uy Long chém đứt rơi xuống đất.

Tại chỗ bị chém, máu tươi ồ ạt trào ra!

Bởi vì cánh tay phải bị chém đau, tay trái đang bóp cổ Nguyễn Tú Cẩm liền buông lỏng.

Nguyễn Tú Cẩm vội vàng chạy ra ngoài cách ông ta thật xa.

Lê Uy Long không còn gì để lo lắng, lại vung kiếm lên lần nữa.

Thanh kiếm từ trên cao hạ xuống, ánh kiếm cũng từ đó mà ra trực tiếp bổ từ đầu đến chân George, một kiếm chém người thành hai nửa!

Tên George này không tiếc bất cứ thứ gì bằng mọi giá muốn trộm kho báu của Long Quốc, cứ như vậy bị thanh thần kiếm Tiểu Lâu Thính Vũ chém trở thành xác chết có hai khối thi thể.

Nguyễn Tú Cẩm chạy đến bên cạnh Lê Uy Long, sau đó quay đầu nhìn George, người mới vừa vẫn còn bắt giữ cô ấy, bây giờ đã biến thành xác chết đẫm máu nằm trên mặt đất, cô ấy hoảng sợ hét lớn.

“Aaaaa…” Nguyễn Tú Cẩm ôm chặt lấy eo của Lê Uy Long.

Lúc này, Tôn Quốc Tài đã kinh ngạc đến nỗi ngây ra như phỗng.

“Ông già chết tiệt, mau chết đi!” Lê Uy Long lạnh lùng thốt ra, vừa nói xong trường kiếm trong tay đã giơ lên.

Hai chân Tôn Quốc Tài mềm nhũn, quỳ xuống trước mặt Lê Uy Long, “Tha chết cho tôi! Tôi không muốn chết, xin hãy tha cho tôi, tôi là người Long Quốc!”

“Ông là người của Long Quốc lại đi nhập quốc tịch Đông Quốc, nối giáo cho giặc, cùng những người này làm một giuộc, còn muốn hãm hiếp Nguyễn Tú Cẩm, làm sao tôi có thể tha thứ cho ông?” Vừa rồi khi Lê Uy Long mở cửa căn phòng đá ra ngoài, anh đã nghe được Tôn Quốc Tài cũng muốn tham gia vào chuyện cùng đám người ghê tởm này hãm hiếp Nguyễn Tú Cẩm, loại người đã già rồi còn không nên nết vô liêm sỉ này không thể tha thứ được!

“Chỉ cần anh thả tôi ra, tôi sẵn sàng trở lại Long Quốc, vì Long Quốc làm việc.” Tôn Quốc Tài run rẩy nói.


Lê Uy Long đã nghe thấy vô số tiếng bước chân truyền tới từ phía cửa hang, biết được đám lính đánh thuê lập tức sẽ giết đến đây, anh không muốn nói nhiều lời vô nghĩa với Tôn Quốc Tài, khinh thường nói: “Kẻ phản bội Long Quốc như ông nghĩ muốn trở về thì có thể trở về sao? Đừng nghĩ mình là người tài giỏi, ông chỉ là một kẻ hư danh phô trương thanh thế, chơi cờ còn không thể thắng vợ tôi, trở về Long Quốc thì có ích lợi gì?

Nói xong, Lê Uy Long liền vung kiếm lên!

Kiếm quang chợt lóe, đầu của Tôn Quốc Tài đã rơi xuống lăn vài vòng trên mặt đất.

Máu tươi phun trào bắn tung tóe ra xung quanh.

Ông già xấu số này cũng phải chết dưới thanh kiếm của Lê Uy Long.





Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi