LONG UY CHIẾN THẦN



Bởi vì lối đi này trước đây chính là nơi được xây lên để cất giữ châu báu vì vậy hai bên lối đi đều là tường đá, sàn nhà và phía trên nóc cũng được xây dựng lên từ đá, cực kỳ vững chắc. Cũng chính vì vậy mà vừa nãy mặc dù chịu nhiều lần ném bom, lựu đạn rung chuyển nhưng lối đi này vẫn không bị sập.

Lối đi bề ngang ba mét, cao ba mét, mặc dù không phải là quá rộng rãi nhưng cũng không tính là chật hẹp. Trước kia Hiên Viên Bá cho người xây lối đi này kiên cố như vậy chắc hẳn là vì để sau này có thể đến đây đem số kho báu này ra ngoài.

Thực ra những lối đi này chỉ có đúng một cửa ra, bởi vì lúc đó Hiên Viên Bá vì muốn đề phòng kẻ khác sẽ phát hiện ra số kho báu kia nên liền sai người đi lấp gần hết các cửa ra.

Chuyện cách đây hai nghìn năm, George căn bản không thể nào tìm thấy được cửa ra, hắn ta chỉ có thể dựa vào máy dò trên mặt đất loại tiên tiến nhất, từ đó suy đoán ra vị trí đại khái của khu kho báu, sau đó để mấy tên lính đánh thuê này từ phía trên thung lũng Hổ Sơn đào sâu xuống dưới, liền có thể thông tới lối đi bên trong.


Nói cách khác, trước đó mấy tên lính đánh thuê này chẳng qua chỉ là đứng từ phía trên đào xuống dưới khoảng tầm năm mươi mét sau đó liền tìm được lối đi, lần theo đường đi rồi tới được cửa đá của phòng kho báu.

Trận chiến này, Thiên Thành từ lúc bắt đầu đã hoàn toàn áp chế được địch, mấy tên lính đánh thuê kia đều không có chỗ ẩn náu cuối cùng rất nhanh liền bị tiêu diệt.

Ở nơi chật hẹp, không có chỗ phòng thủ như này, ai chủ động tấn công trước thì người đó có thể chiến thắng dễ dàng. Dưới trận ném lựu đạn oanh toạc vừa rồi, bọn lính đánh thuê kia cực kỳ hoảng loạn, gần như không có cách nào phản kích lại.

Nhóm lính tinh nhuệ kia của Minh Hải chỉ có xuống chừng ba trăm người, đa số còn ở bên trên chưa xuống kịp thì trận chiến đã kết thúc. Bởi vì dây thừng ít, từ bên trên đi xuống cũng phải mất một khoảng thời gian. Có vài người xuống được bên dưới nhưng do quá chật chội không kịp tiến lên giao chiến thì trận chiến đã kết thúc, những người ở phía sau còn chẳng cần bắn phát súng nào.

“Anh Thiên, trận chiến kết thúc rồi, anh mau ra đây đi.” Thiên Thành hô lớn về phía cửa đá.

Bởi vì Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Cẩm cũng ở bên trong, nên Thiên Thành không thể không đổi cách xưng hô, gọi lại Lê Uy Long là anh Thiên.

Nhưng mà cửa đá vừa nặng vừa dày, hơn nữa kín mít gió thổi cũng không lọt vào trong được, hoàn toàn cách âm. Lê Uy Long ở bên trong căn bản không nghe thấy tiếng gọi của Thiên Thành.

“Anh Thiên có thể vào bên trong thạch thất này, lẽ nào thế cờ trên cửa đá đã bị phá giải rồi ?” Hà Ngọc Lan nói.


“Chắc là bị phá giải rồi, nếu không anh ấy làm sao có thể vào được bên trong?” Thiên Thành trả lời.

“Thế cờ này không biết là Chu Nhược Mai phá giải hay là Tôn Quốc Tài phá giải ?” Hà Ngọc Lan lại nói.

“Cái này còn phải hỏi sao? Tất nhiên là chị dâu phá giải rồi! Nếu Tôn Quốc Tài có thể phá giải được, bọn họ cần gì phải bắt chị dâu tới đây?” Thiên Thành nói.

Lúc này, càng ngày càng nhiều người tiến xuống dưới, Lưu Bảo Thông cũng đã tới.

“Bác sĩ Lưu, có ba chiến sĩ bị thương, anh mau chóng chữa trị cho bọn họ đi.” Thiên Thành nói.

“Tôi biết rồi, thế Hộ Soái đâu rồi?” Lưu Bảo Thông hỏi.

“Hộ Soái đi vào bên trong thạch thất rồi.” Thiên Thành trả lời.

Nghe thấy vậy, Lưu Bảo Thông cũng không hỏi nhiều nữa, liền lập tức chữa trị cho ba chiến sĩ kia.


Lúc này, bên trong thạch thất.

“Hai người đừng xem những thứ kia nữa, nhanh trốn vào một góc nào đó đi, tôi chuẩn bị mở cửa đá đây.” Lê Uy Long dự đoán trận chiến bên ngoài kia chắc hẳn đã kết thúc, liền quay sang nói với Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Cẩm đang xem kho báu bên kia.

“Anh vội mở cửa làm cái gì? Nếu địch xông vào thì làm thế nào đây?” Chu Nhược Mai nói.

“Nếu anh đoán không nhầm thì trận chiến ngoài kia chắc hẳn đã kết thúc rồi.” Lê Uy Long nói.






Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi