LONG UY CHIẾN THẦN



“Không phải vấn đề hợp hay không, em muốn anh nói ra thân phận thật của mình, cho dù thân phận của anh không cao, em cũng sẽ không xem thường anh.” Chu Nhược Mai nói.

“Anh nói anh là Tướng Ba Sao, em có tin không?” Lê Uy Long ngập ngừng hỏi.

“Cái gì, anh thật sự là Tướng Ba Sao?” Chu Nhược Mai ngạc nhiên hỏi. Cô có phần tin vào điều đó, bởi vì đội người của Thiên Thành và Minh Hải đều nghe lời Lê Uy Long, nếu anh ấy là Tướng Ba Sao, điều này cũng có lý.


“Đúng vậy, không ngờ đúng không?” Lê Uy Long cũng không còn cách nào, Chu Nhược Mai không tin rằng anh ấy là Hộ Soái Bảo Vệ, vì vậy anh đành hạ thấp thân phận xuống, giáng làm Tướng Ba Sao, điều này quả nhiên đã khiến cô tin.

Tuy nhiên, anh cũng hiểu rằng thân phận Hộ Soái Bảo Vệ của anh thực sự quá cao, quá cao để khiến người ta tin. Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Cẩm không tin, là có lý do cả, không thể trách họ được.

Một người nổi tiếng vô dụng bỗng nhiên nói rằng mình là một Hộ Soái Bảo Vệ, ai mà tin được?

“Ừ, em thực sự không ngờ rằng chồng em thực sự lại là một Tam Tinh Chiến Tướng!” Chu Nhược Mai nói đầy phấn khích. Lần này, cuối cùng cô cũng tin.

"Dư Hân, tớ đã sớm nói với cậu rồi, Lê Uy Long không đơn giản gì, hiện tại cậu đã biết tớ lợi hại rồi chứ? Cậu có người chồng Tướng Ba Sao, oai phong biết là bao! Sau này ai dám coi thường cậu, ai dám bắt nạt cậu? ”Nguyễn Tú Cẩm cũng tin Lê Uy Long có thân phận của một Tướng Ba Sao.

Biết rằng chồng của bạn thân lại hiển hách như vậy, cô cũng rất mừng cho Chu Nhược Mai. Tướng Ba Sao, thật sự rất lợi hại!

"Cậu đúng là có tầm nhìn. Lê Uy Long ẩn sâu như thế mà cậu có thể nhìn ra. Hóa ra cậu ta là một Tướng Ba Sao, chẳng trách có nhiều người nghe lời cậu ta như thế. Ngay cả một Tướng Bốn Sao như Minh Hải cũng nể mặt cậu ấy.”Nguyễn Tú Cẩm nói còn Chu Nhược Mai vẫn không giấu được nét mặt phấn khích.


Lê Uy Long nhìn thấy Chu Nhược Mai và Nguyễn Tứ Hà biết mình là Tướng Ba Sao đã vui như thế, anh nhất thời không nói nên lời. Nếu một ngày nào đó, để họ biết rằng anh thực sự là Hộ Soái Bảo Vệ, họ không phải là vui đến ngất xỉu sao?

Tuy nhiên, sau khi tiết lộ thân phận của mình lần này, anh đã biết việc nói ra danh tính thật của anh bây giờ cũng vô ích. Cần phải thuyết phục họ, cần phải từng bước một để họ chấp nhận, không thể nói ra thân phận quá cao được.

“Đúng vậy, cấp của Lê Uy Long chỉ đứng sau Minh Hải, đương nhiên Minh Hải phải cho cậu một chút thể diện.” Nguyễn Tú Cẩm nói.

"..." Lê Uy Long nhất thời không nói nên lời, thân phận của anh rõ ràng cao hơn Minh Hải, nhưng hiện tại so với cậu ta còn thấp hơn một bậc.

"Lê Uy Long, em hơi ngạc nhiên. Thiên Thành với anh cũng là Tam Tinh Chiến Tướng. Hai người có cùng đẳng cấp. Tại sao chuyện gì anh ta cũng nghe lời anh?", Chu Nhược Mai hỏi.

“Chuyện này… Mặc dù hai người bọn anh đều là Tướng Ba Sao, nhưng thực ra vị trí của anh trong quân đội cao hơn cậu ta, nên cậu ấy phải nghe lời anh.” Lê Uy Long giải thích.

"Hóa ra là như vậy. Đã là Tướng Ba Sao, tại sao anh không nói ra sớm hơn? Tại sao anh lại lừa em hại em chịu nhiều ấm ức như thế?", Chu Nhược Mai nghĩ về nỗi nhục mà cô đã phải chịu đựng trong ba năm qua, càng nghĩ càng bực mình nên cô đổ lỗi cho Lê Uy Long.


Nếu mọi người đều biết rằng Lê Uy Long là Tướng Ba Sao, kết hôn cùng anh ấy, làm sao có thể trở thành trò cười của Đà Lạt? Họ Chu làm sao dám cười nhạo anh?

"Đó là lần trước anh đi chiến đấu ở phía Tây và lập đại công. Đó là lý do tại sao anh được phong tặng danh hiệu Tướng Ba Sao. Trước đây anh không phải thế." Lê Uy Long không cách nào giải thích cho Chu Nhược Mai việc mình bị năm đó bị phong ấn, đày làm dân thường, vì thế chỉ có thể tìm một lý do như thế.

“Không ngờ anh đi phía Tây đánh một trận, đã được phong làm Tướng Ba Sao. Thật là tốt! Năm đó ông nội em nói anh là nhân tài. Xem ra ông thật sự không nhìn sai người.” Chu Nhược Mai vui vẻ nói.






Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi