LONG UY CHIẾN THẦN



Lê Uy Long hỏi: "Bà của Dư Hân, vì sao muốn ép mẹ ruột của em ấy đi?"

Tô Ánh Tuyết: "Bởi vì Giang Mộng Vận có xuất thân nghèo nàn, chỉ là con gái trong một gia đình bình thường. Gia chủ nhà họ Chu cảm thấy bà ấy không xứng với nhà họ Chu, cho nên mới ép bà đi."

Nghe đến đây, trái tim Lê Uy Long bất chợt run lên. Bởi vì tình huống này, tương tự như cảnh ngộ mà mẹ anh gặp phải!

"Cậu hẳn cũng biết đó, hôn nhân con nhà quyền thế đều coi trọng môn đăng hộ đối. Nếu cưới một cô gái xuất thân nghèo nàn như vậy, sẽ biến thành trò cười cho thiên hạ."


"Hơn nữa, người xuất thân nghèo khó, giáo dưỡng thường không được tốt, mấy phương diện lễ nghi này nọ sẽ có sự chênh lệch, mà gen di truyền cũng không đủ tốt, đứa con sinh ra sẽ không ưu tú!"

Tô Ánh Tuyết giải thích việc Giang Mộng Vận bị ép phải rời đi.

"Shit! Nói năng vô lý!" Lê Uy Long hoàn toàn nổi giận: "Nhà họ Chu các người thì có cái lễ nghi gì, bản chất càng không cần phải bàn tới! Bao năm qua, các người luôn bày đủ loại hình thức để châm biếm, sỉ nhục tôi và Dư Hân, đây mới đúng là bản chất của các người phải không?"

Tô Ánh Tuyết á khẩu không nói được gì, cũng không dám nói lung tung.

"Nhà họ Chu mấy người, đều là một đám mắt chó, bợ đít kẻ tiểu nhân!"

"Đám các người là những kẻ gió chiều nào theo chiều ấy, gặp người có tiền có thế thì a dua nịnh nọt, đối với những người thân phận thấp kém thì tìm đủ mọi cách chế giễu, bà còn dám ở đây lên tiếng nói tố chất với tôi?" Lê Uy Long càng nói càng giận.

Bởi vì chuyện mẹ ruột Chu Nhược Mai đã đâm trúng điểm đau của anh, nghe thêm mấy lời nói vô nghĩa của Tô Ánh Tuyết, lại càng khiến anh nhớ tới mẹ mình.

Mẹ anh Lê Hồng Lý, là một cô gái xuất thân bình thường, được gả vào gia đình nhà họ Long giàu có ở thủ đô.

Về sau nhà họ Long lại cho rằng mẹ anh chỉ là một dân đen bình thường, thân phận thấp kém, không xứng với nhà bọn họ, không xứng làm con dâu nhà họ Long. Còn anh vì là đứa con được sinh ra bởi tầng lớp hạ lưu, cho nên hai mẹ con anh đồng thời bị trục xuất khỏi nhà họ Long, lang bạt khắp nơi, chịu biết bao khổ cực!


Mãi cho đến khi lưu lạc tới Đà Lạt, khi sắp chết đói thì gặp được Chu Nhược Mai và ông nội của cô, hai ông cháu đã vươn tay cứu giúp, cho hai mẹ con anh một khoản tiền, nhờ thế mới có thể tiếp tục sinh tồn.

Đáng tiếc là, sau này mẹ anh vẫn bị buồn bực mà chết.

Lê Uy Long chưa bao giờ nghĩ sẽ nói với ai chuyện này, bởi vì anh hận nhà họ Long, hận bọn họ máu lạnh tuyệt tình! Anh vĩnh viễn cũng không quên, năm đó anh và mẹ đã quỳ gối trước cửa nhà họ Long đau khổ cầu xin, nhưng vẫn bị bọn họ vô tình đuổi đi!

Lê Uy Long vốn mang họ Long, nhưng anh hận nhà họ Long, cho nên đã sửa lại họ, lấy họ mẹ là Lê. Hơn nữa còn lập lời thề, suốt đời này không lấy họ Long, chỉ mang họ Lê!

"Vừa nãy bà nói, gen di truyền của người nghèo không xứng với người giàu, vậy tại sao Dư Hân lớn lên lại xinh đẹp, trở thành một mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành của cả thành phố Đà Lạt này? Vì sao em ấy tài hoa, ưu tú như thế? Mà nhà họ Chu các người ngoại trừ em ấy ra, tất cả đều chỉ là một đám hề vô dụng! Điều này thì giải thích thế nào?"

Sắc mặt Tô Ánh Tuyết hết đỏ rồi chuyển sang trắng, bà suy nghĩ một lúc mới yếu ớt lên tiếng: "Có thể là được thừa hưởng gen tốt từ bố nó!"

"Ông ta cũng là một kẻ phế vật, có khúc gen tốt nào để em ấy thừa hưởng? Em ấy xinh đẹp thì liên quan gì tới ông ta? Đó là gen của mẹ em ấy! Đừng tưởng xuất thân nhà giàu có là giỏi lắm! Rất nhiều con cháu nhà giàu, cả thành tích và tài năng đều không bằng dân thường!" Lê Uy Long quát lớn.

Thầm nghĩ, anh cũng là một đứa con rơi của nhà họ Long được dân thường sinh ra, nhưng trải qua quá trình tự cố gắng phấn đấu, hiện tại vẫn có thể trở thành một trong những hộ soái bảo vệ quyền lực, oai phong một cõi Long quốc hay sao?

Trước đây anh đã từng xem một số bộ phim truyền hình, trong phim nếu nam chính hoặc nữ chính trong trường hợp bố mẹ hiện tại không phải ruột thịt, vậy thì thân phận bố mẹ ruột của họ phải càng trâu bò hơn nữa.


Về phương diện này, anh rất chi xem thường. Tựa như chỉ có bố mẹ ruột địa vị càng cao thì mới có thể chứng tỏ được xuất thân ưu việt của nhân vật chính, ưu tú hơn người.

Giống như một bộ tiểu thuyết ở rễ gì đó, thân phận thật sự của nam chính là cậu ấm của một gia đình quyền quý, động một tí sẽ đòi trở về kế thừa gia sản nghìn tỷ.

Lê Uy Long anh, không dựa vào thế lực nhà họ Long, mẹ ruột xuất thân bần hàn, nhưng tự mình phấn đấu, cũng có thể trở thành một tướng soái nắm trong tay chục nghìn quân binh, so ra đâu cần phải dựa vào tài sản hay quyền thế gia đình như những cậu ấm kia?

Trước giờ, anh hùng không hỏi xuất thân!

Lê Uy Long biết anh có hơi kích động, sau khi bình ổn cảm xúc mình lại mới hỏi tiếp Tô Ánh Tuyết: "Mẹ của Dư Hân bây giờ ở đâu?"






Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi