LONG UY CHIẾN THẦN



Những người khác đều phụ họa theo, đồng nhất tán thành Uông Tiêu đảm nhiệm vai trò Tổng đốc trong cuộc kháng chiến này.

"Hộ soái Uông Tiêu, mọi ở đây đều nhất trí để hộ soái đảm nhiệm chức vụ Tổng đốc, ý của cậu như thế nào?" Long chủ hỏi lại Uông Tiêu.

"Nếu tất cả mọi người đã ủng hộ, cũng như coi trọng Uông Tiêu như vậy, Uông Tiêu này cung kính không bằng tuân mệnh, vậy lần chiến đấu này để tôi đảm nhận chức Tổng đốc đi!" Uông Tiêu nói.

Trong lòng anh ấy hiểu rõ được, những đại thần này nâng anh ấy lên cao như vậy, kỳ thật chính là muốn anh ấy đi vào chỗ nước sôi lửa bỏng


Một vài tướng lĩnh không muốn anh ấy đảm nhận chức Tổng đốc trong cuộc chiến đấu lần này, chính là không muốn Long quốc cùng Lang Quốc xảy ra xung đột, một khi hai bên chiến tranh ở ngoài biển với nhau, bọn họ sợ uy danh của bản thân sẽ bị hủy hoại.

Bởi vì, Long quốc hay Lang Quốc đều là những những quốc gia được biết đến là nước có thế mạnh về hải quân, thậm chí sức mạnh về hải quân của họ được xếp vào hàng tốt nhất của thế giới.

Một khi hai nước chiến tranh ở ngoài biển với nhau, hai cái tên lớn nhất Việt Nam là Long quốc cùng Lang Quốc rất khó phân thắng bại.

"Tốt! Hộ soái Uông Tiêu đúng là anh dũng! Ai không sợ chết mà dám lao về phía trước, chỉ có hộ soái Uông Tiêu!" Long chủ nhìn thấy sự đáp ứng của tất cả mọi người, liền dõng dạc nói lớn.

Đương nhiên, anh ta cũng biết, đại đa số trong lòng mọi người đều muốn Uông Tiêu đảm nhận vai trò Tống đốc trong trận chiến lần này, bởi vì bọn họ đều phải trấn giữ doanh trại ở địa phương, không thể rời đi.

"Hiện tại tôi chính thức mệnh lệnh cho Uông Tiêu đảm nhận chức Tổng đốc, dẫn quân đánh địch! Tổng đốc Uông Tiêu và Trần Kiệt nghe lệnh!"

"Mạt tướng tuân lệnh!"


Uông Tiêu cùng Trần Kiệt đồng thanh nói.

"Tất cả các lực lượng hàng hải, phải nghe lệnh hộ soái Uông Tiêu, tất cả mọi người phải toàn lực phối hợp với nhau! Lần chiến đấu này, phải thể hiện được sức mạnh vĩ đại của toàn thể Việt Nam chúng ta! Mọi người cần phải chuẩn bị thật tốt mọi phương diện, để một khi chiến tranh ở ngoài biển có thể toàn lực ứng phó, phòng ngừa quân định thừa cơ đánh úp!" Long chủ nói.

"Mạt tướng tuân mệnh!"

"Tuân lệnh!"

Mọi người có mặt đều đồng thanh lớn tiếng nói.

"Tốt! Cứ quyết định như vậy đi, bây giờ kết thúc thôi!" Long chủ nói.

"Long chủ bảo trọng, mạt tướng cáo lui!"

"Long chủ bảo trọng, chúng tôi xin phép cáo lui!"


Tất cả mọi người đều cao lui.

"Hộ soái Uông Tiêu, cậu ở lại, tôi có chuyện muốn nói với cậu." Long chủ lên tiếng bảo Uông Tiêu ở lại.

"Dạ!" Uông Tiêu thấy Long chủ dặn bản thân ở lại, anh ấy cũng không biết Long chủ muốn nói điều gì, chỉ có thể ở lại chờ đợi.

Chờ tất cả mọi người đều lui ra ngoài, Uông Tiêu liền hỏi: "Long chủ căn dặn mạt tướng ở lại, không biết có điều gì giao phó?"






Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi