LONG UY CHIẾN THẦN



Lê Uy Long nghe thấy Chu Nhược Mai nói muốn nhìn mình bị đè bẹp, lập tức không còn gì để nói: “Em muốn thấy anh bị người khác đè đầu cưỡi cổ như vậy à?”

“Đúng vậy! Ai bảo anh chọc giận em?” Chu Nhược Mai nói.

“Em không có cơ hội thấy anh bị thua đâu, bởi vì từ đầu đến cuối, chút kỹ năng màu mè lòe loẹt của Hà Ngọc Lan chỉ để đẹp mắt chứ không thể nào so sánh với anh được.” Lê Uy Long nói.

“Em không tin! Sức bật của Ngọc Vinh tốt như vậy, tốc độ phản ứng lại hết sức nhanh chóng, em không tin là cô ấy không thắng được anh.” Chu Nhược Mai nói.

Lê Uy Long hơi khó xử bởi vì trước đây anh đã sớm thi đấu với Hà Ngọc Lan, thực lực của hai người ngang nhau. Đúng là anh hơi sợ cô ấy, bởi vì anh cũng đã từng bị cô ấy cho ăn hành không ít lần.

Mà lúc này Hà Ngọc Lan mở miệng lên tiếng: “Các cô đừng khuyên anh ta nữa, anh ta không dám đấu với tôi vì sợ thua đấy!”

“Hà Ngọc Lan! Cô nói bậy gì đó? Tôi mà sợ cô à?” Lê Uy Long tức giận.


“Nếu anh không sợ thua, vậy thì anh chơi một trận với cô ấy đi, nói nhảm nhiều thế để làm gì chứ?” Chu Nhược Mai nói.

“Được thôi! Chơi thì chơi, ai sợ ai nào!” Vừa rồi Lê Uy Long đứng xem ba người các cô chơi bóng cũng cảm thấy hơi ngứa tay, bây giờ lại nhìn thấy Chu Nhược Mai không ngừng giật dây, Hà Ngọc Lan lại dùng phép khích tướng, anh quyết định phải dạy dỗ Hà Ngọc Lan một chút.

Dù sao đã nhiều năm rồi anh chưa chơi bóng rổ với Hà Ngọc Lan, bây giờ chưa chắc sẽ thua dưới tay cô ấy!

“Được thôi! Vậy vẫn quy tắc cũ, chơi năm điểm quyết định thắng thua.” Hà Ngọc Lan vui vẻ nói. Cô ấy đã sớm muốn so tài với Lê Uy Long từ lâu rồi, bây giờ kỹ thuật dẫn bóng của cô ấy đã tiến bộ hơn trước kia rất nhiều.

Hơn nữa Hà Ngọc Lan đã sớm muốn đấu võ với Lê Uy Long, dù chơi bóng không phải đánh nhau, nhưng cũng là một cách để kiểm tra thực lực cá nhân. Nếu như đánh bóng thắng cũng chẳng khác nào đánh võ thắng!

“Không có vấn đề gì! Nhưng mà tôi nói trước, thua thì đừng đổ lỗi cho tôi to do tôi ỷ mạnh hiếp yếu, dùng khỏe đấu mệt nhé!”

“Anh cứ yên tâm đi! Không có chuyện đó đâu, vừa rồi chơi đùa với mấy cô ấy, tôi chỉ sử dụng hai mươi phần trăm sức lực, chẳng qua chỉ nhẹ nhàng vận động cho nóng người mà thôi, còn chưa chân chính dùng hết sức.” Hà Ngọc Lan nói.

“Vậy bắt đầu thôi! Ưu tiên cho phái nữ trước, cô giao bóng đi.” Lê Uy Long nói.

“Anh có muốn làm nóng người trước không?” Hà Ngọc Lan nói.

“Làm nóng người gì chứ? Tôi không giống mấy cô, trước khi đánh bóng phải nhảy như ngựa.” Lê Uy Long nói.

Lời này của Lê Uy Long có vẻ rất gợi đòn, Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Cẩm nghe xong, lập tức quyết định hò hét cổ vũ Hà Ngọc Lan, không giúp Lê Uy Long nữa!

“Đi thôi! Đợi lát nữa anh thua thì cũng đừng đổ cho tôi không nói anh làm nóng người là được rồi!” Hà Ngọc Lan nói.

“Cô cứ yên tâm đi! Tôi không phải loại người thua không chấp nhận là lỗi do mình mà phải lấy cớ.” Lê Uy Long nói.

“Được thôi!” Hà Ngọc Lan không muốn nhiều lời, ôm bóng dẫn vào trong vòng sân.


Lê Uy Long lập tức vào thế phòng thủ.

Cuối cùng trận đấu giữa hai cao thủ đã chính thức bắt đầu.

Hà Ngọc Lan dẫn bóng, Lê Uy Long phòng thủ chặt chẽ.

Lần này Hà Ngọc Lan không chơi một tay như lúc đấu với Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Cẩm nữa, bây giờ cô ấy đã phải dùng cả hai tay cắt bóng dẫn bóng.

Tay trái tay phải cô không ngừng đổi bóng thật nhanh, trái phải qua lại, tiết tấu thay đổi vô cùng nhanh nhẹn.

Nhưng khi đối mặt với lớp phòng ngự của Lê Uy Long, cô ấy không còn dễ dàng phá vỡ như trước nữa.

Lê Uy Long liên tục di chuyển bước chân, Hà Ngọc Lan vọt tới bên nào, anh đều có thể theo sát như hình với bóng.

Người nào từng chơi bóng rổ đều biết, hai cao thủ có thực lực ngang mà thi đấu một chọi một đều rất tốn sức, vô cùng mệt mỏi. Bởi vì tất cả đều phải dựa vào bản thân, không có đồng đội để chuyền bóng, không có đồng đội phối hợp, rất dễ bị khóa chết.

Hà Ngọc Lan không thể phá vỡ được lớp phòng thủ của Lê Uy Long, trong đầu bỗng nảy ra một kế, đột nhiên cô lùi về sau, chạy ra ngoài khu vực ba điểm sau đó nhảy lên ném bóng!

Lê Uy Long nhào tới thì đã muộn!

Bóng trên không trung bay lượn thành một vòng cung đẹp mắt, bay thẳng vào trong rổ!

“Vèo!” Quả bóng da rỗng ruột vào lưới!

“Wow! Ngọc Vinh giỏi quá!”

“Ngọc Vinh cố lên! Hành anh ta như hành chó đi!”


Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Cẩm vui đến mức khoa tay múa chân.

Lê Uy Long đổ mồ hôi lạnh, không ngờ Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Cẩm lại đi giúp người đã từng là đối thủ của các cô mà không chịu giúp mình!

Đây là lần đầu tiên Hà Ngọc Lan thể hiện năng lực vượt xa Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Cẩm. Trận đấu trước đó giữa cô ấy với họ, cô ấy chỉ có thể dùng một tay cho nên mới phải lại gần rồi úp rổ để tăng độ chính xác. Lần này cô ấy có thể linh hoạt sử dụng hai tay, hoàn toàn có thể ném bóng từ xa.

Bây giờ, rốt cuộc Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Cẩm cũng nhìn thấy sự khác biệt giữa thực lực của hai người các cô với Hà Ngọc Lan và khả năng thật sự của cô ấy.

“Tỉ số là 1 : 0, đến lượt anh nhận bóng kìa, anh còn sững sờ ở đó làm gì!” Hà Ngọc Lan hô lên với Lê Uy Long đang đứng ngơ ngác như trời trồng giữa sân bóng. Có vẻ anh vô cùng ngạc nhiên trước năng lực của cô ấy nên chưa kịp phản ứng.

Lê Uy Long đành phải yên lặng ôm bóng vào sân.

Sau đó, Lê Uy Long giao bóng cho Hà Ngọc Lan, Hà Ngọc Lan lại trả bóng cho Lê Uy Long.

Vòng đọ sức thứ hai chính thức bắt đầu.

Lê Uy Long dẫn bóng tấn công, Hà Ngọc Lan cũng phòng ngự nghiêm ngặt. Bước chân của cô di chuyển rất nhanh, theo sát Lê Uy Long như hình với bóng.






Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi