LONG UY CHIẾN THẦN



Chiêu thứ tư, quét sạch ngàn quân.

Chiêu thứ năm, một kiếm phá thành.

Chiêu thứ sáu, kiếm xẻ núi sông.

Chiêu thứ bảy, kiếm tùy ý người.

Chiêu thứ tam, kiếm xé ngang trời.


Chiêu thứ chín, không có kiếm mà thắng có kiếm.

Nhìn mục lục của “Chín chiêu thức kiếm Hiên Viên”, Lê Uy Long không nhịn được bật cười.

Nhâm Phách Viên này cũng nổ quá rồi, tên chiêu thức ngang ngược đến thế là cùng, nếu như thực sự lợi hại như vậy thì sao năm đó ông ta lại bại trận chứ? Sao lại lâm vào thế cục ngay cả Đà Lạt cũng không giữ được? Sao lại rơi vào bước đường chôn kiếm dưới núi Hổ Sơn, rồi cải trang lẩn trốn?

Trước tiên không bàn luận tới kiếm xẻ núi sông, hay kiếm xé ngang trời lợi hại thế nào, nhưng nếu như kiếm của ông ta có thể quét sạch ngàn quân, một kiếm phá thành thì khi bị quân địch vây thành, ông ta không đến nổi hoảng hốt vội chạy trốn!”

Lê Uy Long cảm thấy chắc chắn Nhâm Phách Viên nói khoác.

Vì vậy, anh chỉ mới nhìn mục lục của “Chín chiêu thức kiếm Hiên Viên” đã không muốn đọc lời giới thiệu tỉ mỉ của cuốn kiếm phổ này nữa, anh lại cất “Chín chiêu thức kiếm Hiên Viên” vào két sắt.

Bây giờ anh chỉ nghĩ đến chuyện mây mưa với Chu Nhược Mai mà thôi, chẳng còn tâm tư nghiên cứu mấy chiêu kiếm ba hoa chích chòe này nữa.

Cho dù mấy chiêu kiếm này lợi hại thật thì đặt trong thời đại này cũng chẳng có tác dụng gì. Kiếm có lợi hại đến đâu đi chăng nữa nhưng có thể chống lại súng đạn không? Có thể nhanh hơn chuyển phát nhanh Now Express không?

Lúc này, Lê Uy Long đã có trong tay quân đội hùng hậu, hổ soái bảo vệ, hầu như chẳng cần phải tự mình ra tay nữa.

Chỉ cần ra lệnh một tiếng là thiên quân vạn mã đến tập hợp!

Chỉ cần mở miệng là có thể cho nổ ngàn vạn phát súng, khiến long trời nở đất một cách chân chính, nghiền nát núi sông, thậm chí có thể hủy diệt đất trời!


Người như anh còn phải luyện “Chín chiêu thức kiếm Hiên Viên” của kẻ bại trận Nhâm Phách Viên kia làm gì? Toàn là thứ thừa thãi!

Mặc dù Lê Uy Long xem thường “Chín chiêu thức kiếm Hiên Viên”, nhưng mà không thể không thừa nhận Tiểu Thính Vũ Lâu là một thanh thần kiếm tuyệt thế.

Anh không thích chiêu kiếm, nhưng lại thích thanh kiếm Tiểu Thính Vũ Lâu này.

Anh chỉ có cảm tình với thanh thần kiếm tuyệt thế Tiểu Thính Vũ Lâu thôi.

Bởi vì, thanh kiếm này tượng trưng cho thân phận. Cầm thanh kiếm này chỉ huy thiên quân vạn mã chiến đấu, sẽ hung bạo gấp mười lần!

Thanh kiếm trong tay, đối với toàn thế giới, tôi chính là có loại khí phách đấy!

Vì thế, Lê Uy Long đến gầm giường, lôi thanh thần kiếm Tiểu Thính Vũ Lâu ra, khua múa lung tung trong phòng.

Thanh kiếm thần Tiểu Thính Vũ Lâu này như có ma lực vậy, cứ cầm trên tay là có thể khiến người ta mạnh mẽ hơn nhiều.

Lê Uy Long khua qua khua lại thanh thần kiếm trong tay, luôn có cảm giác chỉ cần có thần kiếm trong tay, anh có thể ra lệnh cho toàn thế giới, ai dám trái lại khí phách ngang ngược này chứ.

Chu Nhược Mai nằm trên giường, trằn trọc mãi không ngủ được, trong đầu cô tràn ngập cảnh tượng vừa nãy Lê Uy Long hôn cô. Nụ hôn bất ngờ đó khiến tâm hồn thiếu nữ của cô bùng lên phơi phới, sóng nước dập dềnh, mãi không thể bình tĩnh lại được.


Nụ hôn này khiến cô nhớ mãi dư vị của nó, trong lòng cảm thấy vô cùng ngọt ngào, khuôn mặt ửng đỏ.

Thoắt cái đã đến mười hai giờ đêm rồi.

Sau khi Nguyễn Tú Cẩm cập nhật chương mới xong xuôi thì mệt đến nổi như muốn ngất luôn, nằm xuống bên cạnh Chu Nhược Mai rồi ngủ ngay lập tức.

Bởi vì viết truyện thực sự rất mệt nên Nguyễn Tú Cẩm vẫn y như lúc trước, nằm trên giường không quá ba phút là ngủ.

Chu Nhược Mai thấy Nguyễn Tú Cẩm ngủ say rồi thì mừng thầm. Nhưng để an toàn thì cô không tới phòng Lê Uy Long luôn mà đợi Nguyễn Tú Cẩm ngủ sâu thêm một chút nữa.

Đồng hồ điểm mười hai rưỡi, Chu Nhược Mai thấy Nguyễn Tú Cẩm ngủ say như heo thì bắt đầu hành động.






Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi