LONG UY CHIẾN THẦN



Đợi cô ấy ngủ rồi, mình vẫn có thể lẻn ra ngoài, hẹn Lê Uy Long ngủ ở phòng khác.

“Được, vậy ngủ thôi, ngủ ngon!” Nguyễn Tú Cẩm nói, lại nằm trên giường, bắt đầu ngủ.

Nhưng, lần này Nguyễn Tú Cẩm tỉnh lúc nửa đêm, mãi không ngủ được. Trong đầu cô cứ nghĩ mãi về tình tiết trong tiểu thuyết, quay qua quay lại mãi không ngủ nổi.

Chu Nhược Mai thì cứ đợi Nguyễn Tú Cẩm ngủ, vậy mà Nguyễn Tú Cẩm mãi không ngủ, đợi mãi đợi mãi, chính mình lại ngủ được.

Chu Nhược Mai ngủ rồi, đêm nay đương nhiên không có trò vui gì rồi.


còn Lê Uy Long đương nhiên cũng ngại đi tới phòng Nguyễn Tú Cẩm tìm Chu Nhược Mai, anh về phòng được một lúc thì cũng ngủ mất.

một dêm không có chuyện gì.

Ngày hôm sau, Lê Uy Long dậy từ sớm.

Thấy Thiên Thành, Hà Ngọc Lan và mấy hộ vệ tinh anh bảo vệ cả đêm, cũng rất vất vả, Lê Uy Long liền để họ về khách sạn nghỉ ngơi.

Thiên Thành và Hà Ngọc Lan thấy trời đã sáng, ban ngày ban mặt, bình thường cũng không có kẻ địch tập kích thì liền đưa hộ vệ đặc chủng về.

Dù sao thì vẫn còn một trăm hộ vệ bảo vệ, họ cũng yên tâm.

Đám Thiên Thành và Hà Ngọc Lan vừa về thì Nguyễn Tú Cẩm cũng dậy.

Sau đó, Nguyễn Tú Cẩm cầm quả bóng rổ đi ra ngoài.

“Mới sáng sớm đã cầm bóng rổ, định đi đâu thế?” Lê Uy Long nói.

“Tôi đi luyện đánh bóng, tôi cũng muốn trở thành cao thủ như chị Hà Ngọc Lan!” Nguyễn Tú Cẩm nói.

“Ha ha, cô tập cả đời cũng không thể trở thành cao thủ như cô ấy được đâu!” Lê Uy Long nói.


“Anh đừng xem thường tôi, sẽ có ngày tôi đánh bại được hai người thôi!” Nguyễn Tú Cẩm nói xong thì ra ngoài.

Sau đó, cô đi tới sân bóng, tự tập một mình.

Qua nửa tiếng, Chu Nhược Mai cũng dậy.

Rửa mặt xong, cô nhìn mình trong gương một chút rồi ra khỏi phòng.

“Tú Hằng đâu?” Chu Nhược Mai thấy chỉ có Lê Uy Long đang ngồi trong phòng khách, không thấy Nguyễn Tú Cẩm đâu thì hỏi.

“Mới sáng sớm cô ấy đã đi tập bóng rồi.” Lê Uy Long nói.

“Cô ấy tập bóng gì cơ?” Chu Nhược Mai hỏi.

“Đương nhiên là bóng rổ rồi! Cô ấy nói muốn trở thành cao thủ như Hà Ngọc Lan, bây giờ đang luyện tập khắc khổ đấy!” Lê Uy Long nói.

“Cô ấy đi rồi, vậy anh tới phòng em một chút!” Chu Nhược Mai hơi đỏ mặt, nói.

Tim Lê Uy Long đập mạnh, không ngờ Chu Nhược Mai còn vội hơn cả mình, thế mà lại nhân lúc Nguyễn Tú Cẩm đi đánh bóng mà gọi mình tới phòng.


“Được thôi.” Lê Uy Long hơi kích động, nói. Anh cũng không phải kẻ ngốc, đương nhiên hiểu Chu Nhược Mai gọi mình tới phòng là có ý gì.

Cho nên, Lê Uy Long lập tức nắm bắt thời gian, đi vào phòng với Chu Nhược Mai.

Một mình Nguyễn Tú Cẩm tập được nửa tiếng, cảm thấy hơi mệt nên về biệt thự.

Khi cô về biệt thự, đột nhiên nghe thấy trong phòng truyền ra giọng của Chu Nhược Mai: “Đau quá, nhẹ thôi.”

Tim Nguyễn Tú Cẩm đập mạnh, tai tự nhiên đỏ hết lên.

Lúc này, trong phòng lại truyền ra giọng của Lê Uy Long: “Em nhịn một chút, xong nhanh thôi.”






Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi