Trần Kiệt lập tức cho người truyền lệnh của Lê Uy Long sang phía Tạ Ngọc Hải.
Sau đó, Lê Uy Long lại nói: “Sau khi huỷ được tàu của hai nước đó thì chắc chắn chúng sẽ tiến hành hoàn trả báo thù với bên chúng ta, có khả năng sẽ huỷ hoại các thành phố lớn ở bên Long Quốc chúng ta, đặc biệt là Đà Lạt và Bắc Giang, các tỉnh ven biển, chúng ta phải phòng ngự, chuẩn bị kĩ càng, ngăn chặn bom đạn của chúng, không thể để bom đạn của chúng rơi vào đầu chúng ta được!”
“Vâng, tổng đốc nói rất đúng, may là chúng ta đã chuẩn bị cho chiến tranh từ trước, trước khi diễn tập, chúng ta đã nâng cao tinh thần chiến đấu lên cao nhất, chuẩn bị công tác phòng ngừa từ sớm!” Trần Kiệt nói.
“Hai nước nước Liệp Ưng và nước Cự Hùng bây giờ đã chính thức tuyên chiến, kể cả chúng ta có thể ngăn được bom đạn của chúng, nhưng không bao lâu thì quan đội chúng cũng sẽ tiến công, chúng ta phải chuẩn bị tốt tinh thần ứng chiến!” Lê Uy Long nói.
“Có hộ soái bảo vệ đứng đầu Long Quốc ở đây, anh giỏi nhất là chiến tranh trên đất liền, nếu chúng dám lên đất liền, chắc chắn không còn đường về!” Trần Kiệt nói.
“Tôi chỉ lo đến lúc đó, kẻ địch ở hai bên biên giới phía Tây, phía Đông sẽ nhân lúc cháy nhà mà hôi của, tới lúc đó chúng ta kẻ địch tứ phía, tôi phải chinh chiến Nam Bắc, không thể trấn áp nơi chiến trận mãi, có những chuyện vẫn phải mọi người tự giải quyết, không thể lúc nào cũng trông đợi vào tôi, tôi không có phép phân thân!” Lê Uy Long nói.
“Vâng! Trần Kiệt tôi chắc chắn sẽ sống chết cùng với chiến khu phía Nam, thề chết bảo vệ biên giới phía Nam của Long Quốc không rời!” Trần Kiệt nói.
Lúc này, ở hải vực phía Nam.
Tàu chiến của Long Quốc và của nước Liệp Ưng, nước Cự Hùng chiến đấu càng ngày càng dữ dội.
Đây là trận chiến có quy mô lớn nhất trong vòng mười năm trở lại đây trên vùng biển quốc tế của Long Quốc.
Sức chiến đấu của tàu chiến Long Quốc rất mạnh, lấy một địch hai, vẫn chiếm ưu thế như thường.
Đặc biệt là máy bay chiến đấu trên không, ưu thế rất rõ ràng, máy bay của hai nước nước Liệp Ưng và nước Cự Hùng bị bắn rơi ồ ạt xuống biển.
Tạ Ngọc Hải nhận được mệnh lệnh giải cứu các phụ nữ trên tàu của nước Liệp Ưng thì lập tức phái một đội quân đuổi theo chiếc thuyền đã chạy đi xa.
Sau đó, dùng sức mạnh của hoả lực để yểm trợ cho đội quân trên bãi biển.
Nước Liệp Ưng và nước Cự Hùng hoàn toàn không ngờ rằng sức chiến đấu của tàu chiến Long Quốc lại mạnh thế, sau khi ước lượng, chúng mới biết tàu chiến và máy bay chiến đấu của mình đều lạc hậu hơn so với Long Quốc.
Lúc này, chúng nhìn thấy tàu chiến của Long Quốc phái ra một đoàn yểm trợ xông tới Công Hải.
Chúng không biết Long Quốc làm thế để làm gì, tưởng rằng sẽ tới để cướp tàu chiến của chúng, nên không ngừng bắn về phía đội yểm trợ đó.
Nhưng tàu chiến của Long Quốc dùng pháo nổ mạnh để áp chế chúng toàn diện. Có những quả bom đã rơi vào tàu chiến của chúng, nổ ngay trên tàu.
Người trên tàu chiến của nước Liệp Ưng và nước Cự Hùng thì tán loạn vì bom nổi.
Bây giờ, chúng chỉ có sức để phòng tránh chứ không có sức để trả đòn nữa.
Tàu yểm trợ của Long Quốc đi qua chiếc tàu chiến của nước Liệp Ưng và nước Cự Hùng, sau đó đuổi theo tàu lớn chứa người của nước Liệp Ưng.
Mãi tới lúc này, người của nước Liệp Ưng và nước Cự Hùng mới biết, thì ra chiếc tàu yểm trợ của nước Liệp Ưng được phái ra là để đuổi theo chiếc tàu lớn kia.
Chúng đều không hiểu tại sao Long Quốc phải cho tàu đi đuổi theo chiếc tàu lớn kia. Vì họ cũng không biết trên chiếc tàu lớn của nước Liệp Ưng đó có những phụ nữ Long Quốc bị bắt cóc để đem bán.
Ban nãy, tàu chiến của nước Liệp Ưng thấy tàu của nước mình bị hội hộ pháp của Long Quốc vây lại tấn công thì mới nổ súng về phía hội hộ pháp.
Họ vẫn luôn muốn có chuyện xảy ra để dẫn tới xung đột, nhưng mãi không tìm được lí do chính đáng.
Ban nãy thấy tàu nước mình bị tàu của hội hộ pháp của Long Quốc tập tích như thế, cơ hội ngàn năm, khó gặp thế này đương nhiên chúng sẽ không bỏ qua, nên mới lập tức nổ súng về phía tàu nhỏ của hội hộ pháp Long Quốc.
Mục đích của chúng chính là để dẫn tới việc tàu chiến của Long Quốc nổ súng với tàu chiến bên mình trước, sau đó sẽ có lí do chính đáng để tuyên chiến.
Bây giờ, mục đích của chúng đã đạt được.
Nhưng chúng không ngờ rằng sức chiến đấu của quân đội Long Quốc lại vượt tưởng tượng của chúng nhiều tới thế.
Chiếc tàu yểm trợ của Long Quốc phi rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đuổi kịp chiếc tàu lớn của nước Liệp Ưng.
Những con buôn còn sót lại trên chiếc tàu đó sao có thể là đối thủ của tàu yểm trợ Long Quốc được?
Thấy chiếc tàu yểm trợ tới gần, chúng hoảng sợ vô cùng, ai nấy muốn tè dầm ra quần.
Chiếc tàu yểm trợ đương nhiên sẽ không nương tay với bọn chúng, dùng đòn công kích mạnh mẽ của mình, chẳng mấy chốc đã tiêu diệt được chúng.
Sau đó, những người từ tàu yểm trợ trèo lên tàu lớn, giải cứu những phụ nữ bị bắt cóc trên tàu lớn.
Những phụ nữ này đều bị nhốt ở dưới tầng hầm.
Thấy quân đội anh dũng của Long Quốc tới cứu mình, ai nấy cũng mừng quá mà khóc.
Sau khi cứu được những phụ nữ này, đội yểm trợ lập tức đưa những phụ nữ này lên tàu chiến.
Sau đó để họ rời khỏi nhanh chóng, hội họp với hội hộ pháp của Ánh Hạ.