LONG UY CHIẾN THẦN

“Vậy anh mau lấy thần kiếm Tiểu Thính Vũ Lâu ra đi, luyện chiêu đầu tiên trước.” Chu Nhược Mai nói.

“Được.” Lê Uy Long lập tức lấy kiếm Tiểu Thính Vũ Lâu dưới gầm giường ra.

“Anh giấu thần kiếm Tiểu Thính Vũ Lâu dưới gầm giường, quá là không an toàn rồi đấy.” Chu Nhược Mai nói.

“Ý em là gì?” Lê Uy Long hỏi.

“Chẳng lẽ anh không sợ thần kiếm vô song của anh bị người ta trộm mất à?” Chu Nhược Mai hỏi.

“Anh có nhiều hộ vệ xung quanh như vậy, ai có thể trộm được kiếm của anh chứ?” Lê Uy Long nói.

“Tối qua một nhóm địch đột nhập vào biệt thự, nếu để họ phát hiện kiếm của anh thì kiếm của anh đã bị trộm từ lâu rồi.” Chu Nhược Mai nói.

Advertisement

Lê Uy Long như bừng tỉnh, nếu mấy kẻ địch đó không bị tiêu diệt, bọn họ phát hiện ra thần kiếm Tiểu Thính Vũ Lâu, chắc chắn họ sẽ lấy thần kiếm này đi.

Đây là thần kiếm vô song vô giá. Cho dù không dùng nó làm vũ khí thì cũng có thể bán được rất nhiều tiền!

“Em nói đúng, sau này anh sẽ mang theo kiếm bên mình!” Lê Uy Long cũng cảm thấy bảo kiếm này để dưới gầm giường quả thực không an toàn, cho nên quyết định sau này sẽ mang theo bên người.

Cho dù mang theo bên người không tiện thì ít nhất cũng phải để ở khu vực chiến đấu.

“Thanh kiếm này lớn như vậy, nếu anh đeo trên lưng rồi đi trên phố, chẳng phải người ta sẽ xem anh là quái vật à? Đến lúc đó đừng có nói là quen biết em đấy!” Chu Nhược Mai cười nói.

Advertisement

“Xem ra anh phải tìm một hiệp khách giúp anh đeo kiếm mới được.” Lê Uy Long nói.

“Ai sẽ làm hiệp khách đeo kiếm của anh chứ hả?” Chu Nhược Mai nói.

“Bảo Thiên Thành hoặc là Hà Ngọc Lan giúp anh đeo kiếm đều được hết.” Lê Uy Long nói.

“Hà Ngọc Lan thì thôi bỏ đi, người ta là một cô gái, anh bảo người ta cả ngày đeo cái kiếm to bự thế thì làm sao mà làm được? Anh cũng không quan tâm một chút đến mặt mũi của người ta à?” Chu Nhược Mai nói.

“Vậy thì để Thiên Thành làm trung tướng đeo kiếm đi!” Lê Uy Long nói.

“Được rồi, đừng nói nhiều đến những đề tài ngoài lề này nữa, anh mau bắt đầu luyện chiêu nhất kiếm xuyên tâm đi!” Chu Nhược Mai nói.

“Được!”

Thế là sau đó, dưới sự chỉ bảo của Chu Nhược Mai, Lê Uy Long luyện chiêu đầu tiên trong “chín chiêu thức kiếm Hiên Viên” là nhất kiếm xuyên tâm.

Vì Lê Uy Long phải luyện kiếm trong phòng, nhưng không gian trong phòng thì có hạn, để không làm vướng Lê Uy Long luyện kiếm, Chu Sở Hân chỉ có thể nằm trên giường anh.

Lúc Lê Uy Long luyện kiếm có chỗ nào sai sót, Chu Nhược Mai sẽ nằm trên giường chỉ cho anh.

Chu Nhược Mai biết Lê Uy Long sắp phải ra chiến trường giết địch, cũng không có tâm trạng để nghĩ đến chuyện vợ chồng kia nữa, toàn tâm toàn ý giúp Lê Uy Long luyện kiếm.

Đây vốn là một đêm vui vẻ giữa hai vợ chồng, nhưng lại biến thành đêm luyện kiếm trong biệt thự của hai vợ chồng.

Bản thân Lê Uy Long đã có thực lực rất mạnh rồi, lại thêm vốn hiểu biết rất cao của anh, dựa vào nền tảng đao pháp của nhà họ Dương, và sự chỉ điểm của Chu Nhược Mai, anh luyện cuốn kiếm phổ “Chín chiêu thức kiếm Hiên Viên” cũng sẽ tiến bộ rất nhanh.

Lê Uy Long luyện kiếm một tiếng đồng hồ thì cơ bản đã luyện xong chiêu đầu tiên của kiếm pháp Hiên Viên rồi.

“Nhược Mai, nếu em buồn ngủ thì ngủ trước đi, anh tự luyện chiêu thứ hai là được rồi.” Lê Uy Long thấy Chu Nhược Mai hơi thiu thiu ngủ thì bảo cô ngủ trước.

“Giờ muộn lắm rồi, anh cũng đừng tập nữa, có chiêu nhất kiếm xuyên tâm này là đã đủ để anh đối phó với địch rồi, mau đi ngủ thôi, đừng để mệt quá.” Chu Nhược Mai đỏ mặt nói.

Cô bảo Lê Uy Long đi ngủ, tiếp theo muốn làm chuyện gì thì cô cũng không nói rõ nữa.

Lê Uy Long thấy Chu Nhược Mai mặt đỏ bừng nằm trên giường, vô cùng e thẹn, anh đột nhiên thấy chết mê chết mệt cô.

Nhưng giờ sắp đến cuộc đại chiến, Lê Uy Long chẳng có tâm tư đâu mà suy nghĩ đến chuyện nam nữ triền miên.

“Nhược Mai, lần này địch rất mạnh, anh không nên ngủ thì hơn, anh vẫn muốn tranh thủ thời gian để luyện kiếm thêm chút nữa.” Mặc dù Lê Uy Long hiểu ý của Chu Nhược Mai, nhưng anh vẫn từ chối.

“Lẽ nào trước khi khai chiến anh không muốn em sinh con cho anh sao?” Chu Nhược Mai hơi oán hận nói.

“Lần này Đại Long chúng ta bốn phía đều là kẻ thù, đối mặt với nguy hiểm lớn nhất từ trước đến nay, thắng hay bại vẫn không thể biết trước được, anh không muốn liên lụy đến em.” Lê Uy Long nói với vẻ hơi nghiêm nghị.

“Anh liên lụy em cái gì chứ?” Chu Nhược Mai hỏi một cách đầy khó hiểu.

“Chiến tranh luôn sẽ có thương vong, lỡ như anh hi sinh cho tổ quốc, thì em vẫn trong trắng, còn có thể đi bước nữa được, kết hôn với người đàn ông giỏi giang.” Lê Uy Long nói.

Nghe Lê Uy Long nói thế, Chu Nhược Mai không nhịn được bật khóc. Chiến tranh đến nhanh như vậy, tình hình trên chiến trường thật sự khó mà đoán được, sinh ly tử biệt chỉ là chuyện trong chớp mắt.

“Không! Trong lòng em, trên đời này không ai giỏi giang hơn anh cả. Nếu như anh tử trận, vậy thì em sẽ không sống một mình! Em sẽ đi theo anh, em sống là người của anh, chết là ma của anh!” Chu Nhược Mai kiên quyết nói.

Lê Uy Long nghe những lời Chu Nhược Mai nói thì không khỏi cảm động. Có được người vợ như vậy thì người chồng như anh còn đòi hỏi gì nữa đây?

“Em không thể làm chuyện ngốc nghếch được. Nếu anh hi sinh cho tổ quốc thì em phải sống thật tốt. Những chiến sĩ bọn anh ở tiền tuyến chiến đấu đổ máu là vì để nhân dân của Đại Long có được cuộc sống ấm no.” Lê Uy Long nói.

“Em không quan tâm! Nếu không có anh thì em sống không còn ý nghĩa gì. Nếu anh muốn em sống tốt thì anh phải sống sót trở về.” Chu Nhược Mai nói.

“Chúng ta đừng nói những lời này nữa, em ngủ trước đi, anh luyện kiếm tiếp đây.” Lê Uy Long nói.

“Em không ngủ, em muốn luyện kiếm cùng anh.” Chu Nhược Mai đã chẳng thiết ngủ nữa rồi, chồng mình sắp phải ra chiến trường, phải trân trọng từng giây từng phút hiện tại, ở bên anh, cho dù chỉ nhìn anh luyện kiếm thôi cũng tốt lắm rồi.

“Được rồi, tiếp theo anh muốn luyện chiêu thứ hai, nếu có chỗ nào không đúng, thì nhờ em giúp anh sửa lại.” Lê Uy Long nói.

“Được, chiêu thứ hai tương đối phức tạp, không gian trong phòng hơi nhỏ không tiện để thi triển, cần phải ra bên ngoài luyện mới được.” Chu Nhược Mai nói.

“Vậy chúng ta ra bên ngoài luyện đi!” Lê Uy Long cũng cảm thấy trong phòng hơi nhỏ, thật sự rất khó để phát huy.

Thế là Chu Nhược Mai và Lê Uy Long ra ngoài biệt thự.

Những người hộ vệ bên ngoài biệt thự thấy Lê Uy Long nửa đêm rồi còn mang theo một thanh kiếm to lớn sắc bén cùng với Chu Nhược Mai ra ngoài, không biết hai người họ định làm gì.

“Hổ Soái, muộn như vậy rồi còn ra ngoài, có chuyện gì phải làm sao ạ?” Người hộ vệ đứng đầu bước lên hỏi.

“Không có gì, tôi không ngủ được nên ra ngoài luyện kiếm, mọi người tiếp tục canh phòng đi.” Lê Uy Long nói.

“Rõ!” Người hộ vệ đứng đầu không hỏi gì thêm nữa.

“Nhược Mai, chúng ta đi chỗ nào luyện kiếm thì hợp nhỉ?” Lê Uy Long hỏi Chu Nhược Mai.

Chu Nhược Mai nhớ đến cánh rừng hôm tối qua Hà Ngọc Lan ném quả bom, nói: “Ở đây nhiều người quá, chúng ta đến cánh rừng phía sau núi luyện đi. Luyện kiếm trong cánh rừng nhỏ có thể dùng cây để thử sức mạnh của kiếm.”

“Được.”

Thế là Lê Uy Long cùng Chu Nhược Mai đi về cánh rừng phía sau núi.

Sóng lòng Nguyễn Tú Hằng cuộn trào cho nên vẫn không ngủ được, nghe thấy bên ngoài biệt thự truyền đến giọng nói của Lê Uy Long và Chu Nhược Mai, trong lòng cô ấy vô cùng tò mò. Hai người không ở trong phòng chăm chỉ “gieo giống” mà chạy ra bên ngoài làm gì nhỉ?

Cô ấy tò mò, lặng lẽ xuống giường, đến bên cửa sổ xem rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.

Chỉ thấy Lê Uy Long một tay cầm theo thần kiếm Tiểu Thính Vũ Lâu, một tay kéo Chu Nhược Mai đi về cánh rừng phía sau núi.

Thấy thế, não cô ấy lại càng tưởng tượng phong phú. Thầm nghĩ, lẽ nào bọn họ cảm thấy trong phòng không đủ kích thích, muốn đổi trận địa sang cánh rừng nhỏ dã chiến?

Nghĩ đến cảnh tượng sắp xảy ra trong rừng, trái tim thiếu nữ của cô ấy lại đập mạnh, mặt đỏ tía tai.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi