LONG UY CHIẾN THẦN

“Vậy việc này cũng không nên chậm trễ nữa, anh nhanh chóng sắp xếp mọi việc đi!” Hà Ngọc Lan nói.

“Không vội, binh lính của Murphy cũng sẽ không đến đây nhanh như vậy, để bọn họ tập trung lực lượng, tranh thủ thời gian sửa chữa công sự đi, đợi đến khi binh lính của Murphy sắp đến nơi, lại rút hai nhánh quân ra mai phục cũng không muộn.” Lê Uy Long nói.

Advertisement

Lúc này, Hộ soái trấn giữ phía bắc Trương Minh Lương vừa đi tới vừa nói: “Lê Hộ soái thật đúng là chiến thần đứng đầu của Long quốc, một trận chiến đã cướp lại được phần đất bị mất ở biên giới phía bắc của chúng ta, Trương tôi khâm phục sát đất!”

“Trương Hộ soái quá khen, đây là kết quả của toàn bộ tướng sĩ chiến đấu đẫm máu, đều là công lao của mọi người.” Lê Uy Long không dám một thân một mình tham công lao.

Advertisement

“Bất kể nói thế nào, Lê Hộ soái vừa đến biên giới phía tây đã giải quyết được nguy cơ, một trận chiến đã thay đổi được tình hình chiến trận, không thể bỏ qua công lao được.” Trương Minh Lương nói.

“Không bao lâu nữa binh lính của Murphy sẽ đến đây, chúng ta còn có một trận chiến ác liệt. Chỉ cần đánh phá được binh lính của Murphy, mới coi như ổn định được tình hình chiến trận ở biên giới phía bắc. Bây giờ tình thế chưa ổn định, chúng ta vẫn không thể kiêu ngạo được.” Lê Uy Long nói.

“Lê Hộ soái nói rất có lý, sau đây, chúng ta phải làm thế nào để nghênh đón Murphy?” Trương Minh Lương hỏi.

“Quân địch chắc chắn đã biết chúng ta điều động binh lính canh giữ Cổ Bảo Quan và Vạn Phong Quan ra ngoài rồi, nhất định sẽ thừa dịp Cổ Bảo quan và Vạn Phong quan đang trống rỗng, phái binh lính đến đánh lén Cổ Bảo quan và Vạn Phong quan.” Lê Uy Long nói.

“Không phải quốc vương Long quốc đã điều động mười nghìn binh lính từ mỗi nơi Dương Cốc quan và Bạch Lộc quan chia ra trấn giữ ở Cổ Bảo quan và Vạn Phong quan rồi đó sao?” Trương Minh Lương hỏi.

“Đúng vậy, nhưng mười nghìn binh lính này có lẽ không có cách nào giữ vững được 2 nơi này. Cổ Bảo quan và Vạn Phong quan là 2 nơi quan trọng nhất, tuyệt đối không thể sai sót được. Một khi khiến cho kẻ địch từ Cổ Bảo quan và Vạn Phong quan vào được biên giới phía bắc, sẽ giống như hai mũi dao nhọn cắm lên bụng chúng ta.” Lê Uy Long nói.

“Vậy chúng ta phải làm gì đây?” Trương Minh Lương hỏi.

Lê Uy Long chưa trả lời Trương Minh Lương mà lại lập tức gọi to: “Bành Tiến Long! Lương Thượng Vũ!”

“Có!”

“Có!”

Tướng trấn giữ Cổ Bảo quan là Bành Tiến Long, tướng trấn giữ Vạn Phong quan là Lương Thượng Vũ đồng thời xuất hiện.

“Dẫn binh lính của các anh, lập tức chạy đến Cổ Bảo quan và Vạn Phong quan, cần phải bảo vệ chặt chẽ hai cửa khẩu này, tuyệt đối không thể sai sót được!” Lê Uy Long nói.

“Dạ!” Bành Tiến Long và Lương Thượng Vũ cùng đồng thanh nói.

“Binh lính của kẻ địch bây giờ chắc chắn đang trên đường đến rồi, các anh cũng từ bên ngoài cửa khẩu quay về, đi theo sau lưng kẻ địch, đợi đến khi kẻ địch tấn công Cổ Bảo quan và Vạn Phong quan, các anh đánh lén bọn họ từ sau lưng, cùng với những tướng sĩ giữ cửa khẩu tạo thành thế tấn công hai mặt, tiêu diệt kẻ địch ngay bên ngoài cửa khẩu!” Lê Uy Long nói.

“Dạ!”

Bành Tiến Long và Lương Thượng Vũ lập tức dẫn binh lính của mình rời đi, dựa theo lời nói của Lê Uy Long, từ đường ngoài cửa khẩu chạy về phía Cổ Bảo quan và Vạn Phong quan.

“Lê Hộ soái, binh lính của Murphy đã sắp đến nơi rồi, chúng ta điều binh lính của Bành Tiến Long và Lương Thượng Vũ đi mất, thực lực sẽ suy yếu mấy phần!” Trương Minh Lương nói.

“Cổ Bảo quan và Vạn Phong quan là quan trọng nhất, tuyệt đối không thể có gì sai sót được, nhất định phải phái bọn họ quay về canh giữ.” Lê Uy Long nói.

“Được, tất cả đều nghe theo Lê Hộ soái sắp xếp.” Trương Minh Lương nói.



Lúc này, tổng bộ khu vực chiến đấu phương bắc.

Quốc vương Long quốc biết được Lê Uy Long đã đánh bại Peter, ép Peter phải đầu hàng, chỉ một lần hành động đã giành lại được tuyến phòng ngự đầu tiên, thu lại được đất đai đã mất, mặt rồng lập tức vô cùng vui mừng, vui vẻ nói: “Lê Hộ soái dùng binh như thần, đánh đâu thắng đó không gì cản được, có Lê Hộ soái ở đây, có thể bảo vệ được sông núi Long quốc chúng ta không cần lo lắng!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi