LONG UY CHIẾN THẦN

“Cậu có thể gọi điện thoại hỏi bố cậu một chút, chẳng phải sẽ biết ngay sao?” Nguyễn Tú Hằng nói.

“Được rồi, tớ gọi điện thoại cho bố ngay đây.” Chu Nhược Mai nói xong, lập tức rút điện thoại di động ra, gọi cho Chu Hòa.

Giờ phút này Chu Hòa và người nhà họ Chu cũng vừa mới sắp xếp ổn thỏa ở thành phố Bắc Giang xong, nhìn thấy con gái Chu Nhược Mai gọi điện thoại đến, lập tức nghe máy.

“Nhược Mai, gọi điện thoại cho bố có chuyện gì vậy?” Chu Hòa hỏi.

Advertisement

“Bố, cũng không có chuyện gì, con chỉ muốn hỏi một chút, bây giờ bố đang ở đâu?” Chu Nhược Mai hỏi.

“Bố vừa đến thành phố Bắc Giang xong, còn con thì sao? Con đang ở đâu?” Chu Hòa cũng hỏi.

“Con cũng đến thành phố Bắc Giang rồi.” Chu Nhược Mai biết bố mình cũng đã đến thành phố Bắc Giang, lập tức yên tâm.

Advertisement

“Con cũng đến thành phố Bắc Giang là tốt rồi, có thể thành phố Quốc Hòa sẽ bị chiếm đóng.” Chu Hòa nói.

“Vâng, người nhà mình bà nội, chú hai, thím hai cũng đến thành phố Bắc Giang rồi sao?” Tuy rằng Chu Nhược Mai đã cắt đứt quan hệ với nhà họ Chu, nhưng mà vẫn muốn biết tin tức của bọn họ.

“Đúng vậy, bố đi theo bọn họ cùng đến thành phố Bắc Giang.” Chu Hòa nói.

“Cùng đến là được rồi, mọi người phải giữ gìn sức khỏe.” Chu Nhược Mai nói.

“Được rồi, con cũng giữ gìn sức khỏe, chú ý an toàn.” Chu Hòa nói.



Chu Hòa cúp điện thoại xong, bà Chu hỏi: “Vừa nãy là Nhược Mai gọi điện thoại đến à?”

“Đúng vậy, Nhược Mai cũng đã đến thành phố Bắc Giang rồi.” Chu Hòa nói.

“Ừm, đến thành phố Bắc Giang là tốt rồi. Không biết bây giờ Lệ Ngọc và Hoàng Lâm đã đến thành phố Bắc Giang chưa?” Bà Chu nói.

“Mẹ, con gọi điện cho Hoàng Lâm hỏi là biết ngay.” Thúy Họa nói.

“Được rồi, mau gọi điện thoại cho Hoàng Lâm hỏi xem.” Bà Chu nói.

Nghe vậy, Thúy Họa rút điện thoại di động ra, gọi cho Chu Hoàng Lâm.

Lúc này Chu Hoàng Lâm và người nhà họ Trần vẫn đang ở lại thành phố Quốc Hòa.

Bọn họ cũng đã nghe thấy tiếng súng tiếng pháo dữ dội, chỉ đợi quân địch tấn công vào thành phố Quốc Hòa là có thể đưa cả gia đình đi nương nhờ nước Liệt Ưng.

Lúc này, điện thoại của Chu Hoàng Lâm đột nhiên vang lên.

Anh ta lấy ra nhìn xem, thấy là mẹ mình Thúy Họa gọi đến, lập tức nghe máy.

“Mẹ, có chuyện gì vậy?” Chu Hoàng Lâm hỏi.

“Hoàng Lâm, con và chị con bây giờ đang đến đâu rồi?” Thúy Họa hỏi.

“Bây giờ con và chị đang trên đường đến thành phố Bắc Giang rồi.” Chu Hoàng Lâm nói dối.

“Sao các con hành động chậm chạp thế? Quân địch sắp tấn công vào thành phố Quốc Hòa đến nơi rồi!” Thúy Họa hơi lo lắng nói.

“Mẹ, mẹ không cần phải lo cho chúng con, con đã đi được nửa đường rồi, cho dù quân địch có tấn công vào thành phố Quốc Hòa, cũng sẽ không đuổi theo nhanh như vậy được đâu.” Chu Hoàng Lâm nói.

“Vậy là tốt rồi, các con phải tranh thủ thời gian chạy trốn đến thành phố Bắc Giang đấy.” Thúy Họa nói.

“Con biết rồi, mẹ. Bây giờ không trò chuyện với mẹ nữa, chúng con đang trên đường đi.” Chu Hoàng Lâm nói xong, cúp điện thoại.

Thúy Họa không nghĩ con trai lại nói dối mình, bà ta tin là thật, báo lại với bà Chu về hành trình của Chu Hoàng Lâm và Chu Lệ Ngọc.

Bà Chu biết được Chu Hoàng Lâm và Chu Lệ Ngọc đều đi được nửa đường rồi, cũng thoáng yên tâm phần nào.



Biên giới phía Bắc.

Toàn thể tướng sĩ biên giới phía bắc đều dốc hết sức lực sửa chữa công sự, lúc này công sự đã được sửa chữa lại rất nhiều.

“Hộ soái, quân địch của Murphy chỉ cách chúng ta không đến ba mươi dặm nữa thôi!” Một tướng lĩnh chạy đến, nói với Lê Uy Long.

“Được! Trương hộ soái, điều động hai sư đoàn của anh, chia ra mai phục ở hai bên đằng trước tuyến phòng ngự, đợi quân địch của Murphy đi vào, chúng ta sẽ tấn công từ ba phía, tiêu diệt quân địch ngay bên ngoài tuyến phòng ngự!” Lê Uy Long nói với Trương Minh Lương.

“Vâng!”

Trương Minh Lương lập tức điều động hai sư đoàn tinh nhuệ ra ngoài, chia nhau mai phục ở hai bên đằng trước tuyến phòng ngự.

Khi hai sư đoàn tinh nhuệ của Trương Minh Lương vừa mới mai phục xong ở đằng trước tuyến phòng ngự, Murphy đã dẫn đầu một trăm sáu mươi nghìn quân địch của Sư Quốc trùng điệp xông đến!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi