LONG UY CHIẾN THẦN

Sau này gặp lại

“Tại sao?” Lê Uy Long hỏi.

Advertisement

“Vì anh đủ mạnh mẽ, cũng đủ ngang ngược!” Trần Kiệt nói.

“Được rồi, đừng nịnh nọt tôi nữa, mau sắp xếp cho xong đi!” Lê Uy Long nói.

Advertisement

“Dạ!” Trần Kiệt lập tức truyền đạt lại mệnh lệnh của Lê Uy Long cho thủ tướng của biên giới phía tây là Từ Tiêu, để biên giới phía tây bên kia phái ra đội đặc công Phượng Hoàng, lái máy bay chiến đấu bay đến biên giới phía nam, chuẩn bị chấp hành nhiệm vụ đặc biệt.

Thủ tướng của biên giới phía tây là Từ Tiêu nhận được mệnh lệnh, lập tức phái đội đặc công Phượng Hoàng ra, cho bọn họ lấy máy bay chiến đấu, bay suốt đêm đến biên giới phía nam.

Tất cả thành viên của đội đặc công Phượng Hoàng đều là những chiến binh đặc công nữ, mà Hà Ngọc Lan là nữ đội trưởng của đội đặc công Phượng Hoàng. Đội đặc công này vẫn luôn do Hà Ngọc Lan dẫn dắt, từng chấp hành vô số nhiệm vụ nguy hiểm thập tử nhất sinh, chưa từng thất bại bao giờ.

Phương án chiến lược đã được quyết định rồi, Lê Uy Long nói với các tướng lĩnh của thành phố Đà Lạt: “Bây giờ thành phố Đà Lạt đang ở trong tình trạng nước sôi lửa bỏng, tôi muốn tự mình lao đến thành phố Đà Lạt trấn giữ, chỉ huy các tướng sĩ chiến đấu, tranh thủ sớm ngày tiêu diệt quân địch trong thành phố Đà Lạt!”

Các tướng sĩ nghe thấy Lê Uy Long nói như vậy, cũng chấn động.

“Lê hổ soái, bây giờ có nửa thành phố Đà Lạt đã rơi vào tay địch, anh không thể đi đến thành phố Đà Lạt mạo hiểm như vậy được!”

“Đúng, anh là thống soái của vạn quân, hẳn phải ở lại trấn giữ khu vực chiến đấu, khu vực chiến đấu phía nam của chúng ta không thể không có anh được!”

“Quân địch có thể đánh tan thành phía tây và phía bắc bất cứ lúc nào, anh đến thành phố Đà Lạt quá nguy hiểm, không thể đi được!”

Mọi người đều rối rít khuyên ngăn.

“Các anh không cần khuyên nữa, ý tôi đã quyết rồi! Arnold và Taylor cũng là thống soái của quân địch, bọn họ cũng là thống soái của quân địch, bọn họ đều có thể tự mình đến thành phố Đà Lạt, tôi thân là hổ soái bảo vệ đứng đầu Long quốc, tại sao lại không thể?” Lê Uy Long nói.

Nghe thấy Lê Uy Long hỏi như vậy, tất cả các tướng lĩnh đều nghẹn lời không trả lời được.

Lê Uy Long nói không sai, bây giờ quân địch cũng mới chiếm được một nửa thành phố Đà Lạt, nhưng mà chủ soái Arnold và Taylor của bọn họ cũng đều bước vào thành phố Đà Lạt cả rồi.

“Arnold được xưng tụng là chiến thần bất bại, Taylor được mệnh danh là chiến thần vô địch, còn Lê Uy Long tôi là chiến thần Thiên Long, lần này tôi sẽ phân định cao thấp với bọn họ ở thành phố Đà Lạt!” Lê Uy Long nói.

“Nếu Lê hổ soái cố tình muốn đến thành phố Đà Lạt trước, Trần tôi bằng lòng đi theo anh!” Trần Kiệt nói.

“Không cần. Anh là hổ soái trấn nam, nhất định phải trấn giữ khu vực chiến đấu phương nam!”  Lê Uy Long nói.

“Anh là hổ soái bảo vệ đứng đầu Long quốc, cũng có thể dấn thân vào nguy hiểm, tự mình đi đến thành phố Đà Lạt, tôi chỉ là hổ soái trấn nam, tại sao lại không thể chứ?” Trần Kiệt nói.

“Nếu anh cũng rời khỏi khu vực chiến đấu phía nam, khu vực chiến đấu Đà Lạt sẽ giống như một đám rồng không đầu, ai sẽ chịu trách nhiệm điều hành? Khu vực chiến đấu phía nam không thể không có anh được!” Lê Uy Long nói.

“Được rồi, vậy tôi nghe lời anh, ở lại khu vực chiến đấu phía nam.” Trần Kiệt nghe thấy Lê Uy Long nói như vậy, đành phải bằng lòng ở lại khu vực chiến đấu phía nam.

Tiếp theo, Trần Kiệt lại hỏi: “Anh định bao giờ sẽ đến thành phố Đà Lạt?”

“Các tướng lĩnh đang chiến đấu đẫm máu với quân địch ở thành phố Đà Lạt, bây giờ tôi đi luôn.” Lê Uy Long nói.

“Vậy tôi phái người hộ tống anh đến thành phố Đà Lạt!” Trần Kiệt nói.

“Không cần, tôi dẫn theo sư đoàn Hổ Bí của tôi đi đến thành phố Đà Lạt trước, đợi thực hiện được hành động nghĩ cách cứu viện Chu Lệ Ngọc, sẽ dễ dàng để đoàn quân hổ soái đi ngăn chặn quân cứu viện của địch.” Lê Uy Long nói.

“Nếu đã như vậy, Lê hổ soái cẩn thận nhiều hơn, sau này chúng ta gặp lại.” Trần Kiệt nói.

“Sau này gặp lại!” Lê Uy Long nói xong, đi ra khỏi phòng chỉ huy của khu vực chiến đấu phía nam.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi