LONG UY CHIẾN THẦN

Bà Chu đã nhìn thấy phản ứng của Lê Uy Long như vậy, cũng không khỏi thở dài trong lòng.

“Uy Long, tôi là bố vợ của cậu, liệu có thể nể mặt tôi, tha cho Chu Phi Dương một mạng không?” Chu Thiệu Huy yên lặng nãy giờ cũng bắt đầu lên tiếng.

Advertisement

“Bố, chuyện của Phi Dương lần này quả thật không thể mang chuyện tình cảm cá nhân ra để cầu tình, xin bố tha lỗi cho con không thể làm gì khác.” Lê Uy Long nhàn nhạt nói.

Advertisement

“Con có thể tống thằng bé vào tù, cải tạo, để thằng bé thành người, không nhất thiết phải xử tử nó, miễn là giữ lại mạng cho thằng bé.” Chu Thiệu Huy nói.

“Đã phản quốc mà lại là đầu hàng giặc, đây là là chuyện của quốc gia, thì rất khó để thay đổi tính cách, sớm muộn gì cũng sẽ quay lại hại nước, hại dân.” Lê Uy Long nói.

Chu Thiệu Huy thấy Lê Uy Long như vậy, ông cũng đành yên lặng.

Chu Thế Huy và Kim Ngọc rất đau lòng khi thấy Lê Uy Long quyết tâm xử tử Chu Phi Dương.

Không một ai biết làm thế nào để cầu xin Lê Uy Long, bất ngờ cả hai cùng quỳ xuống trước mặt Lê Uy Long.

Lê Uy Long không ngờ rằng Chu Thế Huy và Kim Ngọc sẽ quỳ xuống trước mặt anh, đột nhiên cảm thấy hơi hụt hẫng.

Dù sao bản thân cũng từng là con rể nhà họ Chu, đều là bề trên của anh, sao có thể để cho bề trên của mình quỳ lạy anh chứ?

Chu Nhược Mai nhìn thấy chú hai và thím hai quỳ gối trước Lê Uy Long, cô thật sự rất sốc liền vội vàng đỡ họ dậy.

“Chú hai, thím hai, đừng làm vậy, mau đứng dậy.” Chu Nhược Mai vừa nói vừa kéo họ dậy.

“Nhược Mai, không phải kéo bọn chú. Nếu Lê Uy Long không đồng ý tha cho Phi Dương một mạng, chúng tôi tuyệt đối không đứng dậy!” Chu Thế Huy nói.

“Đúng vậy, Lê hộ soái, cầu xin cậu hãy dơ cao đánh khẽ với Chu Phi Dương, cho dù có kết án thằng bé mười hay tám năm tù, chúng tôi vẫn chấp nhận, chỉ mong cậu có thể giữ cho thằng bé một mạng.” Kim Ngọc nói.

“Hai người đứng dậy rồi nói chuyện.” Lê Uy Long nói.

“Không, Lê hộ soái không đồng ý tha cho Chu Phi Dương một mạng, chúng tôi nhất định không đứng dậy.” Kim Ngọc vừa khóc vừa nói.

“Đúng vậy, Lê hộ soái, xin cậu niệm tình từng là con rể nhà họ Chu, thậm chí Chu Phi Dương từng là là em rể của cậu, hãy tha cho nó lần này. Con hư tại bố, tất cả hãy tính lên đầu tôi, nếu muốn trách hãy trách tôi. Tôi thà chết thay Chu Phi Dương, lấy mạng đổi mạng!” Chu Thế Huy nói.

Lê Uy Long không ngờ rằng Chu Thế Huy chấp nhận chết thay Chu Phi Dương!

Điều này khiến anh thấy làm bố vĩ đại như thế nào.

Nhưng mà, cũng chính là bởi Chu Thế Huy và Kim Ngọc quá nuông chiều Chu Phi Dương, mới khiến anh ta vô pháp, vô thiên như ngày hôm nay!

“Hai người từ khi bắt đầu, vì sao không dạy dỗ con mình cho tốt? Phải đợi đến khi có chuyện lớn xảy ra rồi mới hối hận?” Lê Uy Long nói.

“Chúng tôi biết sai rồi, là chúng tôi dạy con không đến nơi đến chốn. Sau này nhất định chúng tôi sẽ dạy dỗ nó thật tốt!” Kim Ngọc nói.

Lê Uy Long không biết phải làm sao trước Chu Thế Huy và Kim Ngọc, anh thực sự rất khó xử.

Lúc này, bà Chu cũng nói: “Lê hộ soái, hai chú thím đều quỳ lạy cậu, nếu vẫn không được, liệu bà đây có nên quỳ xuống theo không?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi