LONG UY CHIẾN THẦN



"Được rồi." Chu Nhược Mai không muốn ở đây lâu thêm một phút nào nữa, vì vậy cô đi bộ đến chiếc Lamborghini của mình cùng với Lê Uy Long.

Về đến xe, Chu Nhược Mai nhặt chiếc vali nhỏ chứa 2 000. 000. 000 tiền mặt, đặt nó vào xe, rồi ngồi vào ghế phụ bên tay lái.

Lê Uy Long cầm vô lăng và nổ máy chiếc Lamborghini.

"Anh đang theo dõi tôi à?" Chu Nhược Mai hỏi khi ngồi trong xe.

"Sao em lại nghĩ tôi theo dõi em?" Lê Uy Long bối rối trước câu hỏi của Chu Nhược Mai.

"Nếu không phải là anh đang theo dõi tôi thì làm sao anh có thể qua đây trùng hợp và đúng lúc như thế?" Chu Nhược Mai hỏi lại.

"Hôm nay tôi trở về nhà cha nuôi tôi cùng với Thiên Thành để thu dọn đồ đạc cho ông. Khi chuẩn bị về tôi lại thấy em lái xe vào khu rừng này vì vậy tôi đã đi xem. Tình cờ tôi ở đây đúng lúc em gặp nạn." Lê Uy Long giải thích.


"Nhà của cha ở gần đây?" Chu Nhược Mai ngạc nhiên hỏi.

"Đúng vậy. Ngôi nhà phía trước là nhà của cha tôi." Lê Uy Long nói.

"Đây thực sự là một sự trùng hợp!" Chu Nhược Mai thở dài. Nếu không phải Lê Uy Long tình cờ mà đến đây thì sự thể hôm nay không biết thế nào! Cô bối rối nghĩ.

Lê Uy Long cũng nói điều tương tự với Nguyễn Tú Cẩm đêm qua khi cô ấy gặp nạn ở câu lạc bộ Wonderland. Và hôm nay lại đến Chu Nhược Mai gặp hiểm nguy ở đây, anh cũng tình cờ đến. Đó thực sự là những sự trùng hợp may mắn.

"Tôi phải kể với Tú Hằng những gì tôi gặp tối nay để làm tư liệu cho cuốn tiểu thuyết của cô ấy." Chu Nhược Mai nói.

"Thật đáng xấu hổ! Em không xấu hổ khi nói với cô ấy chuyện nhẹ dạ cả tin của mình lần này sao?" Lê Uy Long mỉm cười.

"..." Chu Nhược Mai cũng nghĩ về điều đó. Nếu Nguyễn Tú Cẩm biết rằng vì một phút ngớ ngẩn cô bị lừa bởi một kẻ lang thang thất nghiệp, chắc có lẽ cô ấy phải cười rơi cả hàm răng ra mất!

Lê Uy Long đậu xe bên cạnh chiếc jeep, sau đó mở cửa và di chuyển dồ đạc còn lại của người cha yêu quý vào chiếc Lamborghini.

Một lúc sau, Thiên Thành quay lại.

Lê Uy Long không cần hỏi cũng biết Thiên Thành đã xử lý ổn thỏa kẻ giết thuê giả mạo đó.

"Tôi sẽ đưa chị dâu của cậu về. Cậu có thể không cần phải đi cùng tôi về nữa." Lê Uy Long nói với Thiên Thành.

"Được rồi." Thiên Thành nói.

Vì vậy, Lê Uy Long lái chiếc Lamborghini và về nhà với Chu Nhược Mai.


Họ trở về nhà đúng lúc Nguyễn Tú Cẩm vừa hoàn thành trang tiểu thuyết thứ 12.

"Dư Hân, hóa ra là cậu đi đón Lê Uy Long về! Đi đón chồng thì là chuyện tự nhiên và đơn giản thôi mà, vậy mà cậu lại giấu tớ! Chuyện đó thì có gì đáng xấu hổ đâu?" Nguyễn Tú Cẩm đùa bạn.

"Cậu nói vớ vẩn gì thế? Tớ có đi đón anh ta đâu. Tớ gặp anh ta trên đường về, nên tớ đi cùng anh ta về nhà thôi." Chu Nhược Mai đỏ mặt giải thích.

Bây giờ thì cô đã từ bỏ ý định kể cho Nguyễn Tú Cẩm nghe về vụ bị lừa ngớ ngẩn mà cô dính lứu vào khi nãy.

"Chà, Thôi được rồi tớ không chọc cậu nữa. Xem mặt cậu đỏ ửng lên kìa! Cậu định làm gì thế? Tối nay tớ sẽ ngủ một mình trong phòng riêng." Nguyễn Tú Cẩm nói.

"Tại sao hôm nay cậu lại muốn ngủ trong phòng một mình?"

Cũng giống như Tú Hằng tối qua, hôm nay Chu Nhược Mai đã trải qua một khoảng thời gian vô cùng đáng sợ. Cô cần một người ngủ cùng, nhưng Tú Hằng lại đề nghị điều trái khoáy đó.

"Tớ sợ nó sẽ ảnh hưởng đến cậu và Lê Uy Long!" Nguyễn Tú Cẩm thành thật nói.

"Ảnh hưởng gì? Anh ta ngủ phòng của anh ta, tớ ngủ phòng của tớ. Làm gì có ảnh hưởng gì được chứ?" Chu Nhược Mai thẹn thùng cố gắng cãi.

"Vậy nếu anh ta lẻn vào phòng của cậu giữa đêm, thì nếu tớ ở đó sẽ không thuận tiện lắm!" Nguyễn Tú Cẩm tưởng tượng. Cô nghĩ rằng điều đó rất có thể xảy ra.

"Cậu lại nói vớ vẩn gì nữa! Chẳng bao giờ xảy ra những điều như vậy được cả!" Chu Nhược Mai lại đỏ mặt.

"Ai biết được!" Nguyễn Tú Cẩm cao giọng đùa dai.

"Không biết! Tối nay cậu phải ngủ với tớ. Nếu không thì không bạn bè gì nữa hết!" Chu Nhược Mai đe dọa.


"Được rồi, được rồi… Chúng ta đang ở cùng nhà thì cũng nên nhường nhịn nhau. Vĩnh Thiên, anh đừng trách tôi nhé. Vợ anh đe dọa tôi nếu tôi không ngủ với cô ấy đấy!" Tú Hằng làm ra vẻ phụng phịu nói.

"Tùy ý hai người, không cần quan tâm đến tôi đâu." Lê Uy Long nói.

Do đó, tối nay Nguyễn Tú Cẩm và Chu Nhược Mai lại ngủ với nhau.

………

Giữa đêm, Lê Uy Long đột nhiên bị đánh thức bởi một tiếng hét.

"Đừng! Đừng!"

"Cứu! Cứu tôi!"

Trực giác trong một sĩ quan quân đội thần sầu được đánh thức ngay lập tức! Đó là giọng của Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Cẩm phát ra từ phòng bên cạnh.






Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi