LONG VŨ PHI THIÊN

“Chủ nhân”. Bọn người Phi Long Liệng Thiên vừa đến hoàng thành liền có người tới đón.

“Đi thôi”. Phi Long Liệng Thiên cẩn thận ôm Long Tại Vũ: “Đi chuẩn bị một chỗ yên lặng, sau đó toàn bộ đến ngự thư phòng chờ ta!”.

“Tuân mệnh”. Vô lĩnh mệnh vội vàng chuẩn bị, Phi Long Liệng Thiên đem Long Tại Vũ giao cho Long Tứ bên người: “Ngươi có thể giúp ta chiếu cố Vũ nhi một chút hay không?”.

“Được thôi!”. Long Tứ thận trọng tiếp nhận Long Tại Vũ: “Ngươi lệnh người chuẩn bị phòng ở nơi nào? Ta dẫn hắn đến đó!”.

“Đi theo ta!”. Phi Long Liệng Thiên nghĩ nghĩ mang theo đoàn người đi đến ‘Úc Phương các’ trước kia Long Tại Vũ đã trụ.

“Tạm thời ở tại nơi này đi. Ta nghĩ các ngươi ở đây cũng không có ai có thể quấy rầy đến Vũ nhi”. Phi Long Liệng Thiên thở dài: “Cũng không biết khi nào thì mới tỉnh”.

“Không cần suy nghĩ quá nhiều, ngươi vội thì cứ đi trước đi”.

Đế Uyên cười tủm tỉm nhìn Long Tứ: “Chỉ cần có chúng ta ngươi cứ việc yên tâm đi! Chúng ta mỗi ngày cùng hắn ở một chỗ, mỗi ngày đều cho hắn một chút long tức (khí). Giúp hồn phách bị thương của hắn sớm khôi phục một chút”.

“Phiền toái các ngươi!”. Phi Long Liệng Thiên khẽ gật đầu với bọn họ, có chút không đành lòng nhìn Long Tại Vũ đang mê man rồi bước nhanh ra ngoài. Còn có rất nhiều chuyện chờ hắn xử lý.

“Vô, trước đem Tử Ngọc tiến vào”. Phi Long Liệng Thiên mặt hoàn toàn lạnh xuống, cùng bộ dáng ôn hòa vừa rồi hoàn toàn khác nhau. Giống như vừa rồi chỉ là ảo giác.

“Chủ nhân muốn đưa hắn đến đâu?”. Vô cẩn thận nhìn sắc mặt Phi Long Liệng Thiên sợ mình nhất thời nói sai rồi đầu không giữ được.

“Thư phòng”. Phi Long Liệng Thiên lưu lại hai chữ rồi bước nhanh đến thư phòng của mình: “Lai Hỉ, đi đem Tử Ngọc gọi tới”.

“Tuân mệnh”. Lai Hỉ nhìn sắc mặt âm trầm của Phi Long Liệng Thiên vội vàng rời đi.

Phi Long Liệng Thiên dựa lưng vào ghế nhìn chung quanh thư phòng, thật lâu mới thở dài lầm bầm lầu bầu mở miệng: “Là lúc này a!”.

“Hoàng Thượng, Đại hoàng tử cùng Tứ hoàng tử tới rồi”. Lai Hỉ nhỏ giọng mở miệng. Hắn như thế nào cảm giác bệ hạ lần này trở về thay đổi rất nhiều?

“Để bọn hắn tiến vào, các ngươi đều lui xuống đi”. Phi Long Liệng Thiên tùy ý phất phất tay: “Mệnh tất cả người bên ngoài đều lui xuống”.

“Tuân mệnh”. Lai Hỉ không dám vi phạm lời nói của Phi Long Liệng Thiên, đem Hiên Viên Tử Giá cùng Hiên Viên Tử Ngọc tiến vào sau liền tự rời đi.

“Tham kiến phụ hoàng”. Hiên Viên Tử Giá quỳ trên mặt đất, nhưng Hiên Viên Tử Ngọc bên người hắn lại như trước vẫn đứng.

“Vì sao không quỳ?”. Phi Long Liệng Thiên nhìn Hiên Viên Tử Ngọc: “Chẳng lẽ ngươi còn ý khác sao?”.

“Ta biết là tử tội, hiện tại cũng sẽ không cầu ngài tha thứ”. Hiên Viên Tử Ngọc chua sót cười: “Như thế nào cũng đều là lỗi của nhi thần, không quan hệ đến mẫu phi”.

“Thật là không quan hệ sao? Quên đi, ta mệt mỏi, chuyện này ta không muốn nhắc lại, Tử Giá ngươi đứng lên đi”. Phi Long Liệng Thiên thán khí: “Chuyện này ai đúng ai sai ta không không muốn biết”.

“Phụ hoàng”. Hai huynh đệ nhìn nhau, người này thật là phụ hoàng của bọn họ sao? Vì sao hiện tại lại tiều tụy như thế?

“Ta không phải là một hảo phụ thân có phải hay không?”. Phi Long Liệng Thiên cầm tóc mình: “Ta ngay cả người mình yêu nhất cũng không bảo hộ được, ta có phải thực vô dụng hay không?”.

“Phụ hoàng?”. Hai huynh đệ lắp bắp kinh hãi, từ nhỏ đến lớn phụ hoàng ở trong mắt bọn họ luôn cao lớn như vậy, là đối tượng mà từ nhỏ bọn họ đã tôn sùng, vì cái gì phụ hoàng lại thống khổ như vậy? Rốt cuộc là cái gì có thể làm cho phụ thân như thần này có thể thống khổ?

“Các ngươi đều đi thôi. Tử Ngọc. Ta lần này buông tha ngươi, mang theo mẫu thân ngươi đi đi. Vĩnh viễn rời đi hoàng thành không cần trở về! Đi đi”. phất tay với hai người, thân ảnh cô đơn có chút lay động tiêu sái ra khỏi ngự thư phòng, lưu lại hai huynh đệ hai mặt nhìn nhau.

“Hoàng đệ. Ngươi bảo trọng”. Hiên Viên Tử Giá vỗ vỗ vai Hiên Viên Tử Ngọc: “Đợi lát nữa vi huynh chuẩn bị hành lý cho ngươi”.

“Ngươi không trách ta?”. Hiên Viên Tử Ngọc lăng lăng nhìn dung nhan trước mắt: “Ta thương tổn ngươi như vậy ”.

“Đi thôi”. Hiên Viên Tử Giá cũng xoay người rời đi: “Vĩnh viễn rời đi nơi này đi! Không cần trở về. Ta sẽ không tiễn ngươi!”.

“ bảo trọng ”. Hiên Viên Tử Ngọc cười khổ một tiếng, trừng phạt như vậy là rất nhẹ. Là muốn làm cho hắn cứ như vậy thống khổ cả đời sao?

Phi Long Liệng Thiên một mực đi, thẳng đến khi nhìn tới một mảnh rừng trúc rộng lớn, ánh mắt nguyên bản bi thương lại sáng ngời: “Đến người tới ”.

“Có nô tài”. Lai Hỉ vội vàng chạy tới, vừa rồi tâm tình bệ hạ không tốt hắn vẫn không dám tới gần.

“Hạ chỉ, tại đây làm một tẩm cung. Không được phá hủy trúc. Một gốc cây đều không được”. Nơi này Vũ nhi sẽ thích đi. Ở trong này thời gian hắn tỉnh lại sẽ nhanh hơn!

“Tuân mệnh”. Lai Hỉ vừa nghe vội vàng đi hạ chỉ.

“Từ từ”. Phi Long Liệng Thiên đột nhiên gọi hắn lại: “Ta muốn nội trong mười ngày phải nhìn thấy tẩm cung”.

“A?”. Lai Hỉ không rõ vì cái gì bệ hạ lại gấp gáp xây tẩm cung như vậy. Tẩm cung hiện tại của bệ hạ không tốt sao?

“Còn không mau đi”. Phi Long Liệng Thiên giận rống lên một tiếng.

“Tuân mệnh”. Lai Hỉ vừa nghe vội vàng chạy về phía trước.

“Vũ nhi vũ nhi ”. Phi Long Liệng Thiên vội vàng chạy tới ‘Úc Phương các’. Hắn hiện tại sẽ mang Vũ nhi đến “nhà mới” này. Vũ nhi nhất định sẽ thích! (t/g: đại thúc. “Nhà mới” của ngươi còn chưa có một mảnh ngói nào!!!)

“Vũ nhi ”. Phi Long Liệng Thiên vội vàng vọt vào ‘Úc Phương các’ khiến mọi người bên trong hoảng sợ.

“Làm sao vậy? phía sau có quỷ rượt ngươi a?”. Long Tứ tức giận mở miệng: “Không cần hô to gọi nhỏ như vậy. làm ồn đến vật nhỏ thì sao?”.

“Ta ta mang bọn ngươi đến nơi này ”. Phi Long Liệng Thiên có chút hưng phấn ôm lấy Long Tại Vũ: “Nhanh lên”.

“Hắn làm cái gì?”. Đế Uyên không hiểu gì hết, đột nhiên hô to gọi nhỏ vọt vào, sau đó ôm vật nhỏ rời đi, rốt cuộc muốn làm gì?

“Không biết. Đại khái kích thích quá độ!”. Tô Liên Tâm mở miệng: “Chúng ta đi theo không?”.

“Đi. Đương nhiên đi. Vạn nhất hắn đem vật nhỏ bán thì làm sao bây giờ?”. Long Tứ vội vàng đuổi theo Phi Long Liệng Thiên xông ra ngoài.

“Đi thôi”. Đế Uyên thở dài. Cá tính hấp tấp của Tiểu Tứ đến khi nào thì mới có thể sửa a?

“Tới rồi. Rất được đi”. Phi Long Liệng Thiên dẫn theo bọn họ đến rừng trúc hắn vừa phát hiện: “Ta mới lệnh người tại chỗ này xây một tẩm cung, các ngươi nói Vũ nhi có thích hay không?”.

“Nơi này thật yên lặng a! Vậy ở đây đi”. Long Tứ kích động mở miệng: “Nơi này linh khí rất thịnh, không nghĩ tới tại hoàng cung mù mịt này lại có nơi đẹp như vậy. Những cây trúc này tuy rằng lớn lên lộn xộn, nhưng không làm mất đi cảnh đẹp ở đây a!”.

“Nơi này chính là nơi bảo bối của ta tu dưỡng”. Phi Long Liệng Thiên sủng nịch hôn nhẹ Long Tại Vũ trong lòng ngực, cẩn thận điều chỉnh tư thế của hắn một chút: “Vũ nhi, ngươi về sau cùng chúng ta ở nơi này được không?”.

Rừng trúc nhẹ nhàng lay động, làm như muốn nghênh đón tân chủ nhân của chúng.

“Có lẽ như vậy cũng tốt”. Tô Liên Tâm thở dài nhìn hai người bên kia, có ai nghĩ tới sự tình lại thành thành như vậy? Nếu dục vọng độc chiếm của Ma Tuyệt với Tại Vũ không mạnh như vậy, nếu Tại Vũ không có vọt vào “Phục long trận”? Nếu không có nhiều điều lắm, nhưng sự tình vẫn đã xảy ra, nếu không thể thay đổi hết thảy mọi việc, như vậy bọn họ cũng chỉ có thể chờ đợi, còn có hy vọng không phải sao? Tại Vũ chỉ là đang ngủ. Hắn vẫn có thể tỉnh lại, vẫn có thể giống như trước kia cùng Long Tứ đấu võ mồm, cùng Phi Long Liệng Thiên cười đùa mắng yêu. Ít nhất bọn họ còn có hy vọng!

“Đúng vậy. Ta sẽ chờ đợi, sẽ luôn”. Phi Long Liệng Thiên kiên định nhìn Long Tại Vũ, mặc kệ đến khi nào thì ta sẽ vẫn luôn chờ đợi. Cho đến khi ngươi tỉnh lại.

“Các ngươi không cần thương cảm như vậy được không? Sinh mệnh của chúng ta là vô hạn. Cứ chờ như vậy thì thế nào? Một năm không được thì chúng ta chờ mười năm, mười năm không được chúng ta chờ trăm năm”. Long Tứ nhanh tay đánh vào trên đầu Phi Long Liệng Thiên.

“Ngươi này ”. Phi Long Liệng Thiên sắc mặt âm trầm mở miệng: “Ngươi nếu không muốn sống thì cứ việc nói thẳng”.

“Ngươi biết cái gì a!”. Long Tứ trở mình trợn trắng mắt, sau đó chuyển hướng đến phiến rừng trúc: “Các ngươi như thế nào còn chưa động thủ?”.

“Động thủ gì?”. Phi Long Liệng Thiên khó hiểu nhìn Long Tứ: “Ta đã hạ lệnh cho bọn họ trong mười ngày xây dựng tẩm cung”.

“Thật là ngu ngốc”. Đế Uyên nhịn không được khinh bỉ Phi Long Liệng Thiên một chút: “Cũng không biết tự mình biến sao?”.

“Cái gì?”. Phi Long Liệng Thiên mờ mịt ôm Long Tại Vũ, hắn thật đúng là không rõ biến cái gì.

“Ai. Choáng váng”. Long Tứ thở dài, tay nhẹ vung lên, giữa rừng trúc to lớn liền xuất hiện một gian nhà bằng trúc khéo léo: “Như vậy không phải tốt hơn sao?”.

“Ta quên”. Phi Long Liệng Thiên trảo trảo tóc: “Không có đường đi”.

“”. Khóe miệng Đế Uyên run rẩy vài cái nghiêm trọng, rừng trúc lập tức xuất hiện một con đường nhỏ, trực tiếp thông đến gian nhà trúc nhỏ.

“Như vậy thì tốt rồi. Đi thôi”. Long Tứ đi đầu đi qua, gian nhà trúc này nhìn từ bên ngoài thì rất nhỏ, nhưng vào đến bên trong thì có mấy gian phòng, nhưng từ bên ngoài thì nhìn không ra.

“Thật tốt a. Không nghĩ tới ngươi còn có tài này”. Tô Liên Tâm cũng lộ ra khuôn mặt tươi cười, trụ ở nơi thanh u như vậy thật là hưởng thụ a!

“Chúng ta liền ở nơi này chờ Vũ nhi tỉnh lại đi”. Phi Long Liệng Thiên đem Long Tại Vũ đặt tựa vào cái giường bên cửa sổ: “Qua vài ngày ta sẽ đem ngôi vị hoàng đế truyền cho Tử Giá, chúng ta liền chuyên tâm ở trong này cùng ngủ với vật nhỏ!”.

Mấy người nhìn nhau cười đúng vậy, cứ như vậy chờ Tại Vũ đi, sau khi tỉnh lại bọn họ cùng nhau du sơn ngoạn thủy, nếu mệt thì tại nơi nào đó nghỉ ngơi. Sau đó tìm một nơi thanh u ở, như vậy thực hạnh phúc không phải sao? Chỉ cần cùng người yêu ở cùng nhau là tốt rồi!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi