LONG VŨ PHI THIÊN

Bị cấm túc, Thất Dạ điện hạ rốt cục nghênh đón buổi sáng đầu tiên của ngày cởi bỏ lệnh cấm, sau đó phát huy tinh thần AQ bất tử (mimi: AQ: 1 bộ truyện của Lỗ Tấn) hướng tới cái trúc ốc đáng yêu kia. Bởi vì khi hắn bị cấm túc thì có nghe nói hoàng gia gia đã cho người mang thức ăn đến đó, nên xem ra là có thể đi vào, cho nên, Thất Dạ điện hạ của chúng ta lại mang theo vẻ mặt cầu xin tiểu thái giám tiến quân vào căn phòng nhỏ lúc trước đã bị đuổi ra.

“Đừng hỗn đản dừng tay ”. Thất Dạ còn chưa tiếp cận trúc ốc chợt nghe từng trận tiếng rên rỉ thống khổ. Thân là con cháu hoàng gia, tinh thần trượng nghĩa không cho phép hắn “thấy chết mà không cứu”. Vì thế, Thất Dạ điện hạ “anh dũng” cứ như vậy mà xông vào trúc hiên, cho đến khi đi đến gian phòng truyền đến thanh âm.

“Ác đồ lớn mật, cư nhiên dám ở nơi này hành hung!”. Thất Dạ điện hạ xông thẳng vào phòng, đang giúp đỡ Long Tại Vũ khôi phục lại hai chân Phi Long Liệng Thiên tức giận đến đỏ mặt, khi phản ứng lại không khỏi đen mặt. Lại là tiểu quỷ này, lần trước xông vào xem như nó đã giúp hắn một lần, nhưng lần này

“Ngươi đang làm cái gì?”. Phi Long Liệng Thiên nghiến răng nghiến lợi nhìn Thất Dạ đang trợn mắt há hốc mồm: “Không ai dạy ngươi tiến vào phải gõ cửa sao?”.

“A? Hoàng hoàng gia gia ”. Thất Dạ giật mình nhìn Phi Long Liệng Thiên đang giúp đỡ Long Tại Vũ: “Mỹ nhân này là ai? Ngài vì cái gì lại khi dễ hắn?”.

“Ta không có ”. Phi Long Liệng Thiên mặt không khỏi đen hơn, chẳng lẽ người ở bên ngoài đều chết hết rồi sao? Cư nhiên không thông báo lại để tiểu quỷ này tiến vào!

“Hoàng gia gia nói dối. Vừa mới nãy mỹ nhân này rên rỉ rất thống khổ!”. Thất Dạ thực “chính nghĩa” trừng mắt nhìn hoàng gia gia của hắn: “Mỹ nhân đã khóc rồi! Phụ hoàng nói nếu Thất Dạ thấy có ai đó đang khi dễ người thì nhất định phải ra tay trợ giúp. Cho nên cho dù có là hoàng gia gia cũng không thể tùy tiện khi dễ người”.

“”. Phi Long Liệng Thiên rất muốn nổi nóng. Nếu không phải thấy nó còn nhỏ thì hắn nhất định sẽ đánh nó đến mẹ nó cũng nhận không ra!

“Ngươi là ai a?”. Long Tại Vũ tò mò nhìn tiểu hài tử đáng yêu phi thường chính nghĩa này. Gọi phụ thân là hoàng gia gia, thì nhất định là con của hoàng huynh!

“Ta gọi là Thất Dạ. Mỹ nhân ngươi yên tâm ta sẽ không để cho hoàng gia gia khi dễ ngươi!”. Thất Dạ còn chắc chắn mở miệng, chính là hắn dùng khuôn mặt tròn tròn kia thì thực không có tính quyết đoán nên chỉ làm cho người ta cảm thấy đáng yêu mà thôi.

“Ngươi là con của ai?”. Long Tại Vũ buồn cười nhìn “tiểu hiệp sĩ” chính nghĩa. Thật không nghĩ tới còn có đứa nhỏ đáng yêu như vậy.

“Phụ hoàng ta là đương kim Thánh Thượng, mỹ nhân ngươi tên gì?”. Thất Dạ nhìn thấy mỹ nhân cười với nó không khỏi hắc hắc cười ngây ngô, trong lòng tính toán có nên đưa hắn trở về làm phi tử của phụ hoàng hay không! (t/g: Đứa nhỏ này lớn sớm quá! Cư nhiên lại giúp phụ hoàng tuyển phi tử!)

“Con của Hiên Viên Tử Giá?”. Long Tại Vũ nghiêng đầu nhìn Phi Long Liệng Thiên: “Con của hắn đã lớn như vậy rồi sao?”.

“Đúng vậy. Cho nên Vũ nhi đã bỏ lỡ rất nhiều chuyện nga!”. Phi Long Liệng Thiên sủng ái nhéo nhéo ở mũi Long Tại Vũ: “Ngươi xem ngay cả con của hoàng huynh ngươi đều đã lớn như vậy, ngươi cũng không biết!”.

“Ta có thể làm sao bây giờ? Cũng không phải ta muốn ngủ!”. Long Tại Vũ tức giận nói thầm, sau đó đẩy Phi Long Liệng Thiên ra, tự mình ngồi lên giường, sau đó hướng Thất Dạ vẫy tay: “Thất Dạ lại đây”.

“Mỹ nhân ngươi gọi ta có chuyện gì?”. Thất Dạ không để ý tới sắc mặt Phi Long Liệng Thiên không tốt, vui vẻ chạy đến bên người Long Tại Vũ, thực tự nhiên ôm lòng ngực Long Tại Vũ.

“Ta không phải mỹ nhân nga. Ta là nam. Ngươi có thể gọi ta là hoàng thúc”. Long Tại Vũ buồn cười ôm Thất Dạ: “Tiểu hài tử không cần sớm như vậy đã muốn lấy lòng mỹ nhân”.

“Hoàng thúc?”. Thất Dạ nghĩ nghĩ: “Chính là huynh đệ của phụ HSo?”.

“Đúng vậy”. Long Tại Vũ vỗ vỗ cái đầu nhỏ của Thất Dạ: “Ngươi như thế nào lại tới nơi này”.

“Ta trước kia đến đây kết quả bị hoàng gia gia cấm túc một tháng. Ô ô hoàng thúc, người ta thực đáng thương đúng hay không?”. Thất Dạ nước mắt lưng tròng nhìn Long Tại Vũ lên án “hành vi phạm tội” của Phi Long Liệng Thiên.

“Hảo đáng thương a! Về sau Thất Dạ đi theo hoàng thúc được không?”. Long Tại Vũ một bên hung hăng trừng mắt Phi Long Liệng Thiên một bên an ủi tiểu Thất Dạ còn không biết tai vạ sắp đến nơi.

“Thất Dạ, ngươi thực nhàn sao?”. Phi Long Liệng Thiên bình tĩnh mở miệng.

“Không phải a, hôm nay phu tử muốn lên lớp”. Tiểu Thất Dạ đáng thương liền như vậy mà tự bán đứng mình.

“Vậy sao ngươi lại ở đây?”. Thanh âm Phi Long Liệng Thiên ngày càng ôn nhu: “Ngươi không phải là nên ở lớp học sao?”.

“Người ta bị cấm túc một tháng cũng muốn thả lỏng một chút a!”. Thất Dạ hợp tình hợp lý mở miệng: “Hoàng gia gia thật là xấu, cũng không để cho người ta nghỉ ngơi một chút. Ngươi như vậy là ngược đãi nhi đồng”.

“Thật sự là hảo ngoạn”. Long Tại Vũ cười hì hì ở trên mặt Thất Dạ hôn vài cái.

“Hoàng thúc cười rộ lên thật đẹp a!”. Thất Dạ nước miếng giàn giụa sờ sờ mặt Long Tại Vũ. (mimi: cái gia tộc sắc lang này…..)

Phi Long Liệng Thiên nhìn thấy một lớn một nhỏ ở trong này “thân thiết”, lập tức nhấc Thất Dạ đi ra ngoài: “Ngươi đi đến trường học cho ta”.

“Oa hoàng gia gia keo kiệt, người ta bất quá là hôn nhẹ hoàng thúc mà thôi ”. Thất Dạ oa oa kêu to lên án hành vi phạm tội của Phi Long Liệng Thiên.

“Hắn là vợ của ta, nếu là vợ của ngươi ngươi sẽ để nàng thân người khác hay sao?”. Phi Long Liệng Thiên hung tợn trừng mắt nhìn Thất Dạ nho nhỏ.

“Nhưng hắn không phải là con của hoàng gia gia sao? Sao lại là vợ?”. Thất Dạ mang biểu tình “ngươi không lừa ta được đâu”.

“Ai nói là con thì sẽ không thể thích!”. Phi Long Liệng Thiên giống như cùng tiểu hài tử này câu thông: “Chỉ cần ta thích thì quản hắn là ai!”.

“Vậy nếu về sau Thất Dạ có người thích thì làm sao bây giờ?”. Thất Dạ còn dùng vẻ mặt nghiêm túc nhìn Phi Long Liệng Thiên.

“Trước tiên gạo nấu thành cơm rồi nói sau”. Phi Long Liệng Thiên không chút để ý trả lời. Nhưng hắn không biết bởi vì một câu này lại làm cho cuộc sống sau này của Thất Dạ sinh ra nhiều ảnh hưởng. (mimi: không biết tác giả có viết hệ liệt cho bộ này không, nếu có phần của em Thất Dạ này thì dài mấy ta cũng làm)

“Ta đã biết!”. Thất Dạ còn thật sự nghiêm túc gật gật đầu, tuy rằng hắn hiện tại không biết “Gạo nấu thành cơm” là có ý gì, nhưng về sau hắn sẽ biết, đến lúc đó hắn nếu tìm được người mình thích nhất định “gạo nấu thành cơm” với hắn/nàng trước rồi nói sau. Cho nên, cũng là một câu lơ đãng này của Phi Long Liệng Thiên lại làm cho con đường tình yêu sau này của hắn càng thêm gian nan! (t/g: cho nên a, tiểu hài tử càng phải hảo hảo giáo dục a! Nếu không sau này liền thảm a!!!)

“Vậy trở về đi”. Phi Long Liệng Thiên vừa lòng thúc giục Thất Dạ: “Sau khi trở về thì chép một trăm lần《 Đạo Đức Kinh 》cho ta, nếu để ta phát hiện ngươi để người khác làm giúp ngươi thì sẽ phải chép hai trăm lần. Có nghe hay không!”.

“Ô ô nghe được ”. Thất Dạ khóc bước đi, cũng chính vì lý do này, về sau chỉ cần cùng Thất Dạ nhắc tới《 Đạo Đức Kinh 》 hắn sẽ né như tránh rắn rết! Cho nên, đầu sỏ gây nên hết thảy đau thương của hắn chính là hoàng gia gia hắn!

Phi Long Liệng Thiên vui vẻ tiễn bước Thất Dạ, ở trúc hiên bày ra kết giới. Tiểu quỷ chết tiệt, mấy ngày trước Long Tứ bị Đế Uyên lôi đi hắn còn tưởng sẽ không có ai tới quấy rầy, giờ xem thử còn ai có thể quấy rầy hắn được nữa không.

“Thất Dạ đâu?”. Long Tại Vũ nhìn thấy Phi Long Liệng Thiên đi vào một mình thì tò mò mở miệng: “Ngươi tiễn hắn đi rồi?”.

“Đúng vậy! Bằng không hắn sẽ quấy rầy chúng ta a!”. Phi Long Liệng Thiên tức giận mở miệng: “Ngươi thực thích hắn?”.

“Thực đáng yêu a!”. Long Tại Vũ khẽ cười một tiếng: “Không phải ngươi ghen chứ?”.

“Đúng thì sao! Hôm nay thật vất vả Long Tứ với Đế Uyên mới không tới quấy rầy ta cũng không muốn ai khác quấy rầy thế giới hai người của chúng ta!”. Phi Long Liệng Thiên nói xong chạy tới bên giường nắm Long Tại Vũ: “Thật tốt, ngươi tỉnh!”.

“Ta đương nhiên phải tỉnh, bằng không làm sao có thể ăn nhiều món ngon như vậy a!”. Long Tại Vũ ra vẻ không chút nào để ý nhún nhún vai, hắn biết nam nhân này lo lắng, nhưng hiện tại hắn đã tỉnh không phải sao? Chuyện này cũng không cần phải để ý nữa.

“Chúng ta diệt Ma giới đi, cho dù không giết Ma Tuyệt thì cũng muốn đem Ma giới quấy rối, như vậy Ma Tuyệt sẽ có một đoạn thời gian phải bận rộn, sẽ không phân tâm mà đi quan tâm đến ngươi!”. Phi Long Liệng Thiên vẫn muốn tính sổ với Ma Tuyệt, nhưng Vũ nhi không đồng ý.

“Ta đã tỉnh, không có việc gì!”. Long Tại Vũ khẽ hôn nam nhân, ý đồ làm cho hắn quên chuyện tìm Ma giới trả thù. Dù sao cuối cùng vẫn coi như là Ma Tuyệt cứu hắn!

“Hảo, đều nghe lời ngươi!”. Phi Long Liệng Thiên bị Long Tại Vũ chủ động hôn liền gợi lên dục hỏa, xoay người đặt hắn ở dưới thân.

“Ngươi phải chậm một chút, cơ thể của ta còn chưa tốt lên”. Long Tại Vũ vội vàng nhắc nhở Phi Long Liệng Thiên, gần đây hắn luôn không biết tiết chế mà đòi hỏi, giống như muốn làm để bù cho đủ mười năm không làm vậy!

“Là ngươi rất mê người”. Phi Long Liệng Thiên khẽ cười một tiếng ngăn chặn miệng Long Tại Vũ.

“Ngu ngốc, khi làm thì tiết chế đi”. Long Tại Vũ có chút thẹn quá thành giận!

“Hảo”. Phi Long Liệng Thiên khẽ cười một tiếng, bắt đầu tìm kiếm tất cả điểm mẫn cảm trên người Long Tại Vũ! Suỵt, hiện tại là thời gian thân thiết, những người khác chớ quấy rầy!

(^^) hì hì

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi