LONG VŨ PHI THIÊN

Hiên Viên Thiên Hành tiến vào viện lạc hắn đã chuẩn bị riêng cho Long Tại Vũ, nhìn thấy hắn đang giả vờ say ngủ dưới ánh mặt trời, khuôn mặt cHợt hiện ra nụ cười hạnh phúc.

“Khải nhi đang suy nghĩ gì vậy?” Hiên Viên Thiên Hành nhẹ nhàng ôm Long Tại Vũ vào lòng ngực, sủng nịch hôn lên hai má hắn. Hắn không phải không muốn chạm vào Khải nhi. Nhưng tưởng tượng đến việc hắn vẫn đang so đo chuyện bị mình chặt đứt gân chân. Nếu bây giờ mình lại cưỡng ép hắn, với tính cách của hắn, có lẽ tử cũng sẽ không tha thứ cho mình?

“Suy nghĩ ngươi vì sao lại trúng “phệ hồn hương”.” Long Tại Vũ lẽ nào lại để ý đến Hiên Viên Thiên Hành, hắn cũng chỉ vì tò mò. Thương ở chân cũng đã tốt lắm. Nếu không hỏi hắn sẽ tò mò chết mất!

“Ngươi không biết sao?” Hiên Viên Thiên Hành lúng túng mở miệng

” Biết? Biết cái gì? Ta chỉ biết “Phệ hồn hương” phải hạ trên người nữ nhân mới có hiệu quả.” Long Tại Vũ giả ngu nhìn Hiên Viên Thiên Hành. Hắn sao lại không biết “phệ hồn hương” phải hạ trên người nữ nhân mới có tác dụng! “Đúng là ở trên người nữ nhân mới có hiệu quả a.” Hiên viên thiên Hành lại càng thêm lúng túng.

“Nga. Ta nghe Hoa tề nói qua, phải có nữ nhân làm thuốc dẫn mới được. Mà nữ nhân kia sau khi đưa độc qua thân nam nhân cũng sẽ phải tử! NgôNữ nhân kia thật ngu ngốc a, cả mạng cũng không cần, chỉ vì để hạ độc ngươi! ” Long Tại Vũ cũng không để ý tới vẻ mặt lung túng của Hiên Viên Thiên Hành, ra vẻ như đang tự nói với chính mình.

“Cái đó không quan trọng. Bảo bối hôm nay muốn ăn cái gì?” Hiên Viên Thiên Hành khôn khéo nói sang chuyện khác. Khải nhi thật khó khắn mới chủ động cùng mình nói chuyện, hắn cũng không muốn vì “việc nhỏ” này mà phá huỷ.

“Ta ăn cái gì không phải ngươi đều tự mình sắp xếp cả rồi sao?” Long Tại Vũ khẽ cười một tiếng. style="display:inline-block;width:300px;height:250px" data-ad-slot="7309093013"> (adsbygoogle=window.adsbygoogle||[]).push({});Long tại vũ biết hắn luôn thả “hoá công tán” vào thức ăn. Tuy rằng phân lượng rất nhẹ, nhưng lâu dài sẽ phân tán công lực của mình. Cho nên những thức ăn này hắn thường chỉ ăn lửng dạ.

“Ngươi vẫn đang oán trách ta sao?” Hiên Viên Thiên Hành không khỏi thở dài

“Không có a. Ta có quyền gì mà oán ngươi!” Long Tại Vũ nhẹ lay động bên dưới. Thương của hắn đã tốt lắm. Về phần công lực bị tán đi, chỉ cần trở về “Hoa tẫn cốc”, nơi đó có đầy đủ các loại thảo dược hỗ trợ, hắn không sợ không loại được độc tính của “hoá công tán”.

“Ngươi nói như vậy ta lại càng thấy áy náy.”

“Ngươi không có gì phải áy náy cả. Ta cũng chưa nói sẽ hận ngươi.” Long Tại Vũ lắc lắc đầu. Ngẩng đầu đem môi chạm vào mặt Hiên Viên Thiên Hành.

“Khải nhi, ngươi ” Hiên Viên Thiên Hành kinh hỉ nhìn Long Tại Vũ. Đây là kết quả mà hắn đã chờ đợi sao?

“Mật dược của “Hoa tẫn cốc”, “thuỵ đoạn hồn”. Nghe tên chắc phụ hoàng cũng đã biết đây là gì rồi chứ.” Long Tại vũ cảm giác cánh tay ôm mình đang dần dần thả lỏng, lúc này mới chậm rãi mở miệng.

“Ngươi sao lại có loại dược này?” Hiên Viên Thiên Hành phẫn hận nhìn Long Tại Vũ: “Chẳng lẽ vẻ ôn thuận của ngươi đều là giả vờ?”

“Nói hôm nay sao? Ta chỉ là tò mò mà thôi. Ngươi yên tâm. Ngươi sẽ không chết đâu. Có hai loại dược liệu trong hoàng cung sẽ tìm không thấy. Ngươi đại khái sẽ ngủ hai, ba canh giờ.” Long Tại Vũ tránh né ôm ấp của Hiên Viên Thiên Hành.

“Ngươi có thể đi sao? Đừng quên gân chân của ngươi đã bị chặt đứt. Ngươi có thể đi nơi nào đây?” Hiên Viên Thiên Hành gắt gao nhìn chằm chằm Long Tại Vũ: “Đừng tưởng rằng ngươi có thể đào tẩu.”

“Ngươi là nói cái này sao?” Long Tại Vũ trước ánh mắt bất khả tư nghị của Hiên Viên Thiên Hành, chậm rãi đứng lên. Còn cố ý trước mặt hắn đi một vòng: “ ngươi ban đầu đúng là đã làm ta bị thương. Nhưng hiện tại ta đã hoàn toàn khôi phục.”

“Không có khả năng ” Hiên Viên Thiên Hành nhìn thấy Long Tại Vũ thân thủ điểm thuỵ huyệt của hắn, mang theo ánh mắt không cam long, lâm vào bóng tối

Vĩnh viễn đừng gặp lại! Phụ hoàng!

() lạc viện: sân

() thuỵ huyệt: huyệt ngủ

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi