LONG VŨ PHI THIÊN

Long Tại Vũ nhàm chán khẽ đảo mắt, Hiên Viên Thiên Hành đang ngủ, hắn giống như vừa không sợ mình chạy trốn cũng không sợ người tập kích!

“Uy, Hiên Viên Thiên Hành”. Hừ, lão tử ngủ không được ngươi cũng đừng muốn ngủ ngon!

“Bảo bối, ta không ngại ngươi gọi ta phụ thân hoặc là Hành!”. Hiên Viên Thiên Hành cười hì hì mở mắt làm sao còn có nửa điểm buồn ngủ.

“Ngươi như thế nào biết mệnh phách của ta nằm ở chỗ nào?”. Long Tại Vũ nhịn xuống xúc động muốn trợn trắng mắt. Gọi hắn phụ thân? Đùa cái gì chứ? Cha của lão tử chính là rồng bay lượn giữa trời!

“Ngọc bội nói cho ta biết!”. Hiên Viên Thiên Hành đem khối ngọc bội cầm ở trong tay lẩm nhẩm qua lại: “Nó là ngọc gì? Vì cái gì có ma lực còn có thể nói chuyện?”.

“Nó nói cho ngươi?”. Long Tại Vũ hú lên quái dị: “Như thế nào có thể?”.

“Vì cái gì không có khả năng?”. Hiên Viên Thiên Hành đem ngọc bội đến trước miệng, xuyên thấu qua ánh trăng mơ hồ có thể nhìn đến có người nằm ở bên trong!

“Bên trong giống như có người!”. Hiên Viên Thiên Hành kinh ngạc mở miệng. Hắn nghĩ mình hoa mắt, dụi mắt nhìn lại, quả nhiên người kia như trước ở bên trong! “Đó là tinh phách của ta!”. Long Tại Vũ không tình nguyện mở miệng: “Người kia đem thân thể của ta dùng thần hỏa thiêu hủy, sau đó dùng “Huyết ngọc” đem tinh phách của ta vây ở bên trong. Nếu không như vậy ta cũng sẽ không bị ngươi vây khốn!”.

“Người kia? Ngươi nói chính là tàn ảnh kia?”. Hiên Viên Thiên Hành không hiểu sao có hảo cảm với tàn ảnh kia, không rõ mình giống như có cảm giác đem tinh phách của Khải nhi vây khốn là chuyện đương nhiên!

“Đúng. Hắn gọi là Đế Hành Thiên, là vua của thiên giới. Bất quá trước kia hắn giống như một bao cỏ! Cũng không biết vì cái gì sau khi sinh bệnh đột nhiên thay đổi thành một người khác!”. Long Tại Vũ có chút thương cảm mở miệng. Nếu hắn vẫn là bao cỏ trước kia thì mình tuyệt đối sẽ không bị hắn hấp dẫn! Nhưng không biết vì cái gì, sau khi sinh bệnh Đế Hành Thiên lập tức thay đổi! Hắn bá đạo, không để ý đến ý nguyện của mình mà dám đem mình đưa đến “Lạc Thiên Thai” nhìn cái tiên kiếp gì, còn nói nơi đó thật đồ sộ! Hắn cường đại, trừ bỏ phụ thân hắn là người thứ nhất đem mình bức đến phải nhận thua. Cho dù là Ma Tuyệt cũng không có đem mình bức đến loại tình trạng này được! Hắn ôn nhu, tại thời điểm mình bị tộc nhân mắng châm chọc, là hắn đem mình ôm vào trong ngực an ủi. Tuy rằng rất là ngốc, nhưng ánh mắt hắn tràn đầy sủng nịch, loại ánh mắt này y như ánh mắt của phụ thân! Nhưng hắn cũng tuyệt tình, hắn có thể cười mà đem mình một kiếm xuyên tim, sau đó dùng “Huyết ngọc” vậy khốn tinh phách của mình lại dùng thần hỏa đem thân thể của mình đốt thành tro tàn! Đây là hắn a! Bá đạo là hắn! Cường đại là hắn! Ôn nhu là hắn! Mà vô tình cũng là hắn! Đều làm cho mình mê muội! Nhưng cũng đồng dạng hận hắn!

“Hắn chính là vây khốn tinh phách của ngươi, mà ta lại vậy khốn ngươi toàn bộ!”. Hiên Viên Thiên Hành nhìn mặt Long Tại Vũ biến tái, biết hắn suy nghĩ đến người nọ, có chút hờn giận mở miệng. Cho dù hắn với cái tàn ảnh kia có hảo cảm nhưng là không cần thiết phải cùng hắn chia sẻ “đồ vật này nọ” của mình! style="display:inline-block;width:300px;height:250px" data-ad-slot="7309093013"> (adsbygoogle=window.adsbygoogle||[]).push({});“Chúng ta làm giao dịch thế nào?”. Long Tại Vũ hít sâu một hơi, còn thật sự nhìn Hiên Viên Thiên Hành.

“Giao dịch gì?”. Hiên Viên Thiên Hành không giải đích được nhìn Long Tại Vũ. Bọn họ có cái gì để “giao dịch” chứ?

“Ngươi giải trừ khế ước ta giết Đế Hành Thiên sẽ trở lại. Thế nào?”. Hắn vĩnh viễn không thể quên được mình ở giữa thần hỏa đau khổ giãy dụa! Hắn muốn cho Đế Hành Thiên nếm thử loại đau đớn này! Không. Muốn cho hắn càng đau! Đây là hắn nợ mình!

“Không có khả năng. Muốn giết hắn chúng ta cùng đi”. Hiên Viên Thiên Hành không phải là ngốc tử. Hắn biết chỉ cần mình giải trừ khế ước cho dù Khải nhi không trở lại giết mình, Khải nhi cũng sẽ không trở về!

“Ngươi đi để cho hắn giết hả?”. Long Tại Vũ trở mình xem thường. Hắn đi? Hắn ở nhân gian võ công thật là số một số hai! Nhưng ở trước mặt Đế Hành Thiên thì hắn cùng một đứa trẻ sơ sinh không khác nhau mấy! Đế Hành Thiên chỉ cần dùng một ngón tay nhỏ liền giết chết hắn, đến lúc đó mình làm sao bây giờ? Chờ chết a?

“Hắn lợi hại như vậy?”. Hiên Viên Thiên Hành khẩu khí ê ẩm mở miệng. Người mình âu yếm đang ở trước mặt mình nói nam nhân khác lợi hại như thế nào thì cho dù là người nào thì cũng sẽ tức giận đi!

“Nếu không lợi hại thì hắn làm sao làm vua thiên giới! Hơn nữa. Người Long tộc coi trọng cường giả!”. Long Tại Vũ có chút khinh bỉ nhìn Hiên Viên Thiên Hành.

“Trước kia cũng không thấy ngươi thắng qua ta a?”. Hiên Viên Thiên Hành càng thêm không phục. Ngẫm lại thái đội của Khải nhi với mình trước kia, kia không phải bội phục a, căn bản là muốn mạng người a!

“Ngươi rất vô lại”. Long Tại Vũ thực rõ ràng trả lời.

“Khải nhi hiện tại giống như không thể nhúc nhích đi!”. Hiên Viên Thiên Hành nhìn thấy Long Tại Vũ có chút âm hiểm mở miệng.

“Ngươi muốn làm gì?”. Long Tại Vũ cảnh giác nhìn Hiên Viên Thiên Hành. Nếu hắn hiện tại có thể động phỏng chừng có thể đá Hiên Viên Thiên Hành rất xa.

“Gì sao? Hắc hắc ”. Hiên Viên Thiên Hành xem bộ dáng Long Tại Vũ một bộ “bị người khi dễ” liền nhịn không được phải chọc hắn.

“Ngươi quân tử dùng tài hùng biện (dùng tài ăn nói), tiểu nhân động thủ. Ngươi nếu cảm thấy được mình vẫn là quân tử thì không được đụng ta”. Long Tại Vũ nhìn thấy ánh mắt bồi hồi không ngừng ở trên người mình của Hiên Viên Thiên Hành nhịn không được nuốt nuốt nước miếng. Sớm biết vậy sẽ không cùng tên hỗn đản này đấu võ mồm! (mimi: em vẫn chưa rút ra được bài học kinh nghiệm nào)

“Ta cho tới bây giờ đều không nói mình là quân tử a”. Hiên Viên Thiên Hành cười hắc hắc, suy tư về việc phải như thế nào trừng phạt tiểu hài tử không ngoan này.

“Ta thực vì con dân của Hiên Viên đế quốc mà cảm thấy đau lòng a”. Long Tại Vũ đột nhiên vạn phần tiếc hận nhìn Hiên Viên Thiên Hành.

“Có ý gì?”. Hiên Viên Thiên Hành không hiểu nhìn Long Tại Vũ: “Như thế nào bỗng nhiên lại nói đến con dân của Hiên Viên đế quốc?”.

“Bởi vì bọn họ có một ông vua vừa vô lại, ngu ngốc, lại vừa nhỏ nhen!”. Long Tại Vũ sâu kín mở miệng, vô hạn đồng tình nhìn Hiên Viên Thiên Hành.

Hiên Viên Thiên Hành nghe xong đầu tiên là nhíu mày, rồi sau đó cười đến vẻ mặt quỷ dị mở miệng: “Bảo bối, ngươi chớ quên, ngươi chính là con của ông vua vừa vô lại, ngu ngốc, lại vừa nhỏ nhen này nha!”.

“Ai nhận ngươi là cha? ai nhìn cũng biết ta không phải là con của ngươi. Tóc ta bạc tóc ngươi đen! Mắt ta màu tím mắt ngươi là màu hổ phách! Như vậy làm sao giống!”. Long Tại Vũ khinh thường mở miệng.

“Không phải ngươi nói cái gì chính là cái đó! Mặc kệ nhìn ngươi có khác thế nào ngươi vẫn là con của ta. Cũng chỉ có ta mới có thể sinh ra đứa con xinh đẹp khêu gợi như vậy!”. Hiên Viên Thiên Hành xoa bóp mặt Long Tại Vũ vô hạn tự hào mở miệng. (t/g: là tự kỷ đi!)

“”. Long Tại Vũ xem như hết chỗ nói rồi. Gặp qua những người tự kỷ vẫn chưa thấy ai tự kỷ như vậy!

“Được rồi, đã khuya chúng ta ngủ đi!”. Hiên Viên Thiên Hành tại bên người Long Tại Vũ nằm xuống tay chân cùng sử dụng đem Long Tại Vũ ôm vào trong ngực.

“Ngươi ôm ta làm gì?”. Long Tại Vũ cả người cứng ngắc bị Hiên Viên Thiên Hành ôm vào trong ngực. Nếu có thể động hắn nhất định không chút do dự một cước đá tới!

“Buổi tối ngọn núi này rất lạnh. Quần áo của ta đều ở trên người ngươi. Đương nhiên phải ôm ngươi ngủ! Hay là Khải nhi nghĩ muốn đông chết phụ thân của mình?”. Hiên Viên Thiên Hành nói xong còn không quên ở trên người Long Tại Vũ cọ cọ.

“Vậy ngươi lấy lại đi a. Mau thả ta ra, như vậy rất khó chịu”. Long Tại Vũ hổn hển rống giận.

“Hảo thôi. Ngươi nói cái gì chính là cái đó”. Hiên Viên Thiên Hành khó có khi nghe lời đem Long Tại Vũ buông ra, động tác thong thả cầm quần áo phi ở trên người. (cởi nhanh)

“Nghe lời như vậy?”. Long Tại Vũ hoài nghi nhìn Hiên Viên Thiên Hành. Đáng tiếc ánh trăng mông lung căn bản là không thấy rõ vẻ mặt của hắn!

“Như vậy sẽ ấm áp một chút”. Hiên Viên Thiên Hành vẫn chưa cầm quần áo mặc, mà là xoay người đem Long Tại Vũ đặt ở dưới thân, đem trường bào rộng thùng thình đem hai người bao lại.

“Ngươi tên hỗn đản này hảo nặng a!”. Long Tại Vũ bị hắn áp như vậy một hồi khó thở, trợn mắt trừng tên đầu sỏ gây nên chuyện này.

“Bên kia có thanh âm ”. Hiên Viên Thiên Hành vừa định phản bác chợt nghe đã có truy binh đuổi theo đến đây, lập tức ôm Long Tại Vũ phi thân nhảy đến đỉnh của một tảng đá, lợi dụng cái bóng vừa vặn đem thân hình hai người che khuất.

“Có hay không? Có hay không?”. Hiên Viên Thiên Hành mới vừa giấu hảo truy binh liền xông vào, tuần nghi chung quanh một phen, không có nhìn thấy cái gì khả nghi sau đó mới ly khai.

“Hô ”. Hiên Viên Thiên Hành nhẹ nhàng thở ra. Hắn còn không nghĩ muốn bị mấy tên lâu la không biết tên này bắt được!

“Đi xa chưa?”. Long Tại Vũ nhỏ giọng hỏi.

“Xa. Cho nên ngươi không cần lại lớn tiếng kêu to”. Hiên Viên Thiên Hành khe khẽ thở dài, xem ra nơi này không thể ở lâu a!

“Là ngươi chọc ta trước!”. Long Tại Vũ không phục mở miệng. Bất quá đem thanh âm áp nhỏ đến thấp nhất!

“Hảo. Là ta không tốt. Hiện tại chúng ta đi xuống, ngươi cần phải ngoan ngoãn nghe lời biết không?”. Hiên Viên Thiên Hành không yên tâm dặn dò lại. Nếu Khải nhi lại kêu một lần nữa bọn họ sẽ không có vận khí tốt như vậy!

“Ngươi thực dong dài”. Long Tại Vũ cả tiếng mở miệng. Hắn hiện tại mới phát hiện nguyên lai nam nhân cũng có thể dong dài như vậy!

“Hảo. Ta dong dài. Hiện tại chúng ta đi xuống đi”. Hiên Viên Thiên Hành cười khổ. Chẳng lẽ ta thực dong dài sao?

Long Tại Vũ không nói. Có lẽ là mình không muốn nhận ôn nhu của Hiên Viên Thiên Hành đi! Bị người tổn thương qua thì trong tiềm thức sẽ kháng cự lại cảm tình có thể sẽ tạo thành thương tổn cho mình, có lẽ hiện tại mình chính là như vậy đi!

“Ngoan ngủ đi!”. Hiên Viên Thiên Hành khẽ hôn hạ môi Long Tại Vũ, ngày mai bọn họ còn phải chạy trốn a. Khi nào thì mới có thể yên ổn đây?

“Ai ”. Long Tại Vũ hơi hơi thở dài. Phụ thân a, ta là không muốn thật sự đem tâm giao ra. Nếu không vì cái gì bi thương như vậy?

Kế tiếp hai người thật lâu không nói. Thẳng đến khi Long Tại Vũ nghĩ Hiên Viên Thiên Hành đã ngủ, đột nhiên nghe được lời hắn nói lẩm nhẩm: “Bảo bối, ngươi không thích hợp ưu sầu. Thật hy vọng có thể nhìn ngươi thoải mái tươi cười. Rất muốn!”.

Tâm Long Tại Vũ run nhè nhẹ. Có người từng giống hắn nói với mình như vậy: “tiểu Vũ nhi của ta, ta hy vọng ngươi có thể luôn vui vẻ như vậy. Mặt của ngươi nên vĩnh viễn mang theo nụ cười vui vẻ!”.

Nhưng hắn cũng chính là người đã làm cho hai mắt ta bị bóng ma của thù hận che kín! Chẳng lẽ đây là “khoái hoạt” mà ngươi cho ta sao?

Long Tại Vũ nhìn nhìn Hiên Viên Thiên Hành trên người mình. Thực có lỗi, ước nguyện của ngươi ta không thể làm được!

“Ta sẽ chờ đợi. Đợi cho ngươi chân chính thích thượng ta mới thôi”. Hiên Viên Thiên Hành giống như biết ý nghĩ của Long Tại Vũ mở miệng: “Cho nên. Chỉ cần đừng đem ta ở ngoài cửa lòng ngươi, ta cũng là người cũng biết đau xót. Ta chỉ là muốn ở trong lòng ngươi lưu lại thật nhiều dấu vết của ta. Cũng không thể sao?”.

“Ngươi thiên quân vương thiên hạ, làm gì phải chấp nhất với ta.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi