LONG VƯƠNG TRỞ LẠI



Thương Minh Năm Tỉnh, các thành phố trong khu vực năm tỉnh đều có một gia tộc đại diện.

Tộc trưởng của mỗi gia tộc đại diện, được coi là người quản lý.

Thành phố Giang Trung cũng có một gia tộc tham gia vào Thương Minh Năm Tỉnh.

Gia tộc này là của nhà họ Ngụy.

Nhà họ Ngụy không được xếp là một trong bốn nhà quyền thế của thành phố Giang Trung, nhưng tài sản lại giàu có hơn nhiều so với bốn nhà quyền thế kia, ở thành phố Giang Trung, cũng được xếp thứ nhất thứ nhì.

Ngụy Quang là quản lý của Thương Minh Năm Tỉnh.

Ông ta đang tổ chức cuộc họp ở công ty, lại nhận được điện thoại của hội trưởng.

Trong điện thoại, hội trưởng giận dữ, nói lại một lượt những chuyện đã xảy ra cho ông ta nghe.

Sau khi Ngụy Quang biết được, ông ta lập tức gọi điện thoại cho nhà họ Hứa, sau đó tự mình dẫn theo Hứa Chí và người tình của anh ta cùng với mười mấy bảo vệ đã đánh người kia, tự mình đến nhà họ Đường xin nhận lỗi.

Biệt thự nhà họ Đường, người nhà họ Đường đều có vẻ mặt u ám.

.

||||| Truyện đề cử: Giam Cầm Một Bông Tuyết Nhỏ |||||
Đường Lỗi không kiềm chế được hỏi: “Em rể, vẫn chưa có tin tức gì sao?”
Trong lòng Thần Bắc cũng không dám chắc chắn, dù sao người đánh anh ta cũng là người của nhà họ Hứa, gia tộc sẽ không vì một kẻ thuộc chi thứ như anh ta mà đắc tội với nhà họ Hứa đâu.

Nhưng mà, đúng lúc này, tiếng chuông cửa vang lên.


Đường Mộng Oánh đi mở cửa.

Trong nháy mắt khi cửa mở ra, cô ta trợn tròn mắt.

Ngoài cửa biệt thự có mười mấy người đang quỳ.

Đây chẳng phải là Hứa Chí và người tình của anh ta trước đó đã ra lệnh đánh cả nhà bọn họ sao, cùng với mười mấy bảo vệ nữa!
Cô ta kinh hãi há to miệng.

Một người đàn ông bốn mươi mấy tuổi, trên người mặc bộ vest đi lên phía trước, trên mặt ông ta lộ ra vẻ áy náy: “Xin, xin hỏi, cụ Đường có ở nhà không, tôi là Ngụy Quang, quản lý của Thương Minh Năm Tỉnh.”
“A…”
Đường Mộng Oánh kinh ngạc kêu lên.

Quản lý của Thương Minh Năm Tỉnh ở thành phố Giang Trung, người này, người này tự mình đi đến nhà họ Đường sao?
Còn nữa, tại sao bọn họ lại quỳ xuống vậy?
“Ông nội… Ông, ông mau ra đây đi.” Đường Mộng Oánh xoay người gọi một tiếng.

Đường Thiên Long chống gậy đi tới.

Còn chưa ra đến cửa, đã thấy Ngụy Quang đứng ở cửa ra vào, thân thể ông ta lập tức run lên, khom người, trên mặt lộ ra vẻ kính trọng: “Quản… Quản lý Ngụy, sao ông lại đến đây?”
Ông ta đi ra khỏi nhà.

Nhìn thấy đám người Hứa Chí đang quỳ dưới mặt đất, ông ta kinh ngạc há to miệng.

Trên mặt Ngụy Quang lộ ra vẻ kính trọng: “Đường, ông cụ Đường, đứa con bất hiếu nhà họ Hứa có mắt như mù, đối với chuyện xảy ra trước đây, tôi cảm thấy vô cùng có lỗi, tự mình dẫn theo đứa con bất hiếu nhà họ Hứa đến đây nhận lỗi, những người này mặc cho ông xử lý.”
Đường Thiên Long vô cùng kinh ngạc, rất lâu sau ông ta vẫn không nói được câu nào.

Từ khi nào mà Đường Thiên Long ông ta lại có thể diện lớn đến như vậy?

Quản lý của Thương Minh Năm Tỉnh tự mình dẫn người đến tận cửa nhận lỗi, hơn nữa đây còn là người nhà họ Hứa, thành viên của Thương Minh Năm Tỉnh, lại có thể quỳ dưới mặt đất như vậy sao?
Đường Hải, Đường Lỗi và mấy người nhà họ Đường khác cũng chạy ra.

Nhìn thấy đám người Hứa Chí quỳ ngoài cửa ra vào, bọn họ cũng sững sờ, há to miệng.

Dường như vừa nhìn thấy chuyện gì rất đáng sợ.

“Chuyện này, ông nội?” Đường Lỗi có chút không hiểu.

Ngụy Quang thấy Đường Thiên Long rất lâu sau vẫn không nói năng gì, ông ta lập tức nắm tóc Hứa Chí, kéo anh ta dưới đất đứng dậy, vung tay lên tát cho anh ta mấy cái.

“Bốp bốp bốp.”
Tiếng tát giòn giã vang dội.

Hứa Chí bị đánh đến mức khóe miệng hộc máu.

Anh ta chẳng dám phản đối câu nào, khóc lóc cầu xin tha thứ: “Cụ Đường, tôi sai rồi, tôi có mắt không nhìn thấy núi Thái Sơn, không biết là ông quen biết với tướng quân, ông hãy coi tôi như một cái rắm, tha cho tôi đi.”
“Tướng quân?”
Lúc này Đường Thiên Long mới chợt hiểu ra.

Thần Bắc đi theo lại càng mặt mũi rạng rỡ hơn.

Anh ta cho rằng việc anh ta gọi điện thoại đã có tác dụng rồi, chú anh ta ra mặt thay anh ta.

Anh ta bước đến, đá lên người Hứa Chí một cái.


Anh ta vốn dĩ xuất thân là lính đặc công, đá một cái cũng khá mạnh.

Thân thể Hứa Chí lăn mấy vòng.

Nhưng mà anh ta không dám oán hận một câu nào, lại bò dậy lần nữa, quỳ xuống mặt đất.

Đường Lỗi cũng ra oai, kiêu căng ngạo mạn bước đến, đi tới trước mặt Thu Lộ, ngồi xổm xuống, nâng cằm Thu Lộ lên, để cô ta ngẩng đầu lên.

Trên mặt anh ta lộ ra vẻ đắc ý khó mà che giấu được: “Thu Lộ, lúc trước là cô nhổ nước bọt lên người tôi đúng không?”
Thu Lộ sợ hãi đến mức toàn thân run rẩy, trên mặt cô ta lộ vẻ cầu xin tha thứ, nói: “Anh, anh Lỗi, tôi sai rồi, cầu xin anh tha cho tôi lần này.”
Đường Lỗi đứng dậy, quát to: “Bảo vệ.”
Hai bảo vệ nhà họ Đường đi tới, kêu lên: “Cậu Lỗi, có gì dặn dò.”
Đường Lỗi chỉ mười mấy bảo vệ đang quỳ dưới mặt đất, nói: “Đánh cho tôi.”
“Dạ.”
Hai người bảo vệ nhà họ Đường xắn tay áo lên, đấm đá một trận với mười mấy bảo vệ cùng với Hứa Chí và Thu Lộ đang quỳ dưới mặt đất.

Cửa chính biệt thự nhà họ Đường không ngừng có tiếng kêu rên vang lên.

Giờ phút này, Đường Lỗi rất oai phong.

Thần Bắc lại càng kiêu ngạo ngẩng cao đầu.

Đường Uyển Tâm làm vợ của Thần Bắc, cũng cảm thấy vô cùng tự hào.

Đây là lợi thế của việc có người trong quân khu, có tiền có thể muốn làm gì thì làm, ông lớn ở quân khu chỉ cần nói một câu, còn không chịu ngoan ngoãn quỳ xuống đất cầu xin tha thứ sao.

Ngụy Quang nhìn Đường Thiên Long, nói: “Cụ Đường, đứa con bất hiếu này cũng đã quỳ xuống đất nhận tội rồi, cụ đã hết giận chưa? Nghe nói hai ngày nữa chính là đại thọ tám mươi tuổi của cụ rồi, định tổ chức ở Đế Vương Cư có phải không, đến lúc đó, tôi nhất định sẽ mang lễ vật thật hậu hĩnh, đến Đế Vương Cư chúc thọ cụ.”
Đường Thiên Long nghe vậy, thân thể ông ta run lên: “Quản, quản lý Ngụy, ý của ông là, tôi có thể chuẩn bị tiệc rượu mừng thọ ở Đế Vương Cư sao?”
Ngụy Quang vội vàng nói: “Có thể, có thể chứ, tướng quân cũng đã lên tiếng rồi, cụ Đường, cụ cứ đến tổ chức, không ai dám ngăn cản cụ đâu.”
“Ha ha…”
Đường Thiên Long cười to.

Giờ phút này, ông ta rất vui vẻ.


Những không vui vì bị đánh trước đó, toàn bộ đều đã biến mất, ông ta đúng lúc dừng lại, nói: “Được rồi, đừng đánh nữa.”
Lúc này hai bảo vệ mới dừng lại.

Mà Đường Lỗi lại xách Hứa Chí đang quỳ dưới mặt đất miệng đầy máu dậy, vỗ vỗ lên gương mặt sưng đỏ của anh ta: “Ranh con, nhớ kỹ, sau này đừng có dùng mắt chó coi thường người khác, mặc dù nhà họ Đường chúng tôi chẳng là gia tộc lớn nào cả, nhưng cũng có người quen, cũng quen biết tướng quân đấy.”
“Vâng, vâng, kẻ hèn này không dám.”
Hứa Chí chẳng dám hó hé một câu nào.

“Vậy cụ Đường, chuyện này cứ giải quyết như vậy nhé, cụ chuyển lời lại cho ông lớn kia, để người đó đừng giận nữa, có được không?” Ngụy Quang mong đợi nhìn Đường Thiên Long.

Hội trưởng Long Dã đã tự mình gọi điện thoại đến, nếu vẫn không được tha thứ, vậy sẽ có chuyện lớn xảy ra mất.

Đường Thiên Long vui sướng cười to: “Cứ như vậy đi, quản lý Ngụy, ông vào nhà ngồi một chút đi.”
Ngụy Quang hơi xua tay, nói: “Cụ Đường, ngồi thì thôi đi, ngày kia tôi nhất định sẽ chuẩn bị quà tặng hậu hĩnh đến Đế Vương Cư mừng thọ cụ.”
Nói xong, ông ta đạp Hứa Chí một cái, giận dữ hét lên: “Thứ rác rưởi, còn không mau cảm ơn cụ Đường đi.”
“Cảm, cảm ơn cụ Đường tha tội.”
Ngay sau đó, Ngụy Quang đưa đám người Hứa Chí rời đi.

Sau khi rời đi, ông ta vuốt mồ hôi lạnh đổ ra trên mặt, gọi điện thoại cho Long Dã: “Hội trưởng, đã được Đường Thiên Long tha thứ rồi, đúng rồi, ông nói xem tướng quân kia, rốt cuộc là ai vậy?”
“Không hỏi, cũng đừng hỏi.”
Long Dã cúp điện thoại.

Biệt thự lớn nhà họ Đường.

Đường Thiên Long vui sướng cười to: “Ha ha, cháu rể, đúng là nhà họ Thần cháu có năng lực cao, một cú điện thoại thôi mà ngay cả quản lý của thành phố Giang Trung cũng phải tự mình dẫn người đến cửa nhận lỗi, còn đồng ý cho ông chuẩn bị tiệc mừng thọ ở Đế Vương Cư, cháu thật sự làm cho ông nội rất có thể diện.”
Thần Bắc cũng không ngờ, chú mình thật sự có thể thuyết phục được tướng quân, giải quyết chuyện này dễ dàng như vậy.

Anh ta ưỡn thẳng sống lưng, nói: “Chủ soái Tiêu Dao đã đồng ý, chú của cháu, trong vòng năm năm nhất định sẽ trở thành cánh tay thứ ba của quân khu Giang Bắc, nhưng mà, ông nội, khiêm tốn chút, khiêm tốn chút.”
Đường Lỗi xả được cơn giận, trong lòng anh ta vô cùng sảng khoái, nói: “Em rể, đây là chuyện đáng được khoe khoang, chuyện này cần phải phách lối vào, ông nội, chúng ta đến Đế Vương Cư nhìn xem, xem nên sắp xếp hội trường như thế nào.”
Đường Mộng Oánh nịnh nọt nói: “Em rể, cũng là do em có tài năng hơn người.”
Trên mặt Đường Uyển Tâm lộ ra vẻ đắc ý, cô ta khoác tay Thần Bắc, vẻ mặt hả hê: “Đúng vậy, bây giờ chồng em cũng đã là phó đội trưởng rồi, khoảng hai năm nữa là có thể thăng lên chức đội trưởng đấy.”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi