LONG VƯƠNG TRỞ LẠI



Tiểu Hắc nhìn thấy Giang Thần đi vào, đột nhiên đứng dậy, hoảng loạn giải thích: “Anh Giang, không phải như anh thấy đâu, tôi vốn dĩ không quen cô ta, chỉ là ở trên đường đụng trúng cô ta, cô ta cứ quấn lấy tôi, muốn tôi phải lo việc ăn và ở của cô ta trong ba tháng.”
“Hả?”
Giang Thần nhìn cô gái đang ngồi trên ghế.

Cô gái khoảng chừng hơn hai mươi tuổi, mái tóc nhuộm màu đỏ, mặt trang điểm đậm, mặc chiếc váy hơi lộ da thịt.

Anh cũng không muốn quan tâm đến chuyện của Tiểu Hắc, cười cười, lấy một phần tài liệu ra ném cho Tiểu Hắc.

“Anh Giang, cái gì vậy?”
“Anh tự xem đi.”
Tiểu Hắc mở ra xem.

Em gái đang ngồi trên ghế thấy trên tài liệu có con dấu, cô ta cũng từng tiếp xúc vài thứ, biết đây là tài liệu cơ mật đặc biệt.

Cô ta đột nhiên cảm thấy hứng thú.

Không ngờ ở trong một phòng khám nhỏ mà cũng có thể nhìn thấy tài liệu cơ mật.

Cô ta đứng dậy, tò mò hỏi: “Đây là gì vậy?”
Cô ta giật qua.

Tiểu Hắc trách móc: “Làm gì thế? Đưa đây.”
Tiểu Hắc tỏ vẻ hung dữ, hét một tiếng, khiến Văn Tâm ngẩn ra.

Lúc nãy còn tỏ vẻ hiền lành nhút nhát, sao tự nhiên trong chớp mắt đã biến thành một người khác rồi?
Tiểu Hắc lúc này khiến cô ta cảm thấy hơi sợ, đưa tài liệu trong tay qua, lẩm bẩm nói: “Hừ, cô đây mới không thèm, không cho coi thì thôi.”
Tiểu Hắc nhận lấy tài liệu, sắc mặt lúc này mới dịu đi không ít.

Anh ta bắt đầu xem.

Sau khi nhìn thấy nội dung, anh ta bất giác nhíu mày: “Làm gì vậy? Chuyện này liên quan gì đến tôi, sao lại để tôi đi?”
Giang Thần nói: “Nếu anh không muốn đi thì có thể từ chối, tôi trả lại tài liệu.”

Tiểu Hắc nghĩ nghĩ, nói: “Nếu bên trên đã truyền đạt mệnh lệnh bằng tài liệu, vậy thì có thể nào tôi cũng phải chấp hành, dù sao tôi ở Giang Trung cũng chẳng có việc gì, coi như đi dạo vậy.”
“Ai nói là không có việc gì, việc lớn đời người không phải là việc sao?” Giang Thần vỗ vai Tiểu Hắc, nói: “Nhân cơ hội này tìm một cô vợ, sinh một đứa nhỏ mập mạp đi.

Đúng rồi, cô gái này là ai vậy? Tối hôm qua dẫn ra à? Tôi nhắc nhở anh, người như vậy chơi đùa là được rồi, đừng có nghiêm túc, muốn tìm vợ thì phải tìm người đứng đắn một chút.”
Văn Tâm đột nhiên không vui.

Cô ta chống eo mắng: “Anh mắng ai không đứng đắn? Anh mới không đứng đắn, cả nhà anh đều không đứng đắn đấy.”
Tiểu Hắc đột nhiên nói: “Anh Giang, cô ta là một người điên, anh đừng so đo với cô ta.”
Giang Thần chẳng thèm so đo với cô nhóc này.

“Nếu anh đã đồng ý, vậy tôi trả lời Tiêu Dao Vương đây, đợi sau khi chọn lựa xong mười ngàn người, anh đi đi.”
Giang Thần quay người rời đi.

Sau khi nhìn thấy Giang Thần rời đi, ánh mắt của Văn Tâm dừng lại trên người Tiểu Hắc lần nữa.

Tài liệu cơ mật.

Tiêu Dao Vương.

Mười ngàn người?
Cô ta sờ cằm, trong lòng lẩm bẩm: “Hai người này là ai thế? Sao có thể tiếp xúc với tài liệu cơ mật, còn quen Tiêu Dao Vương? Chẳng lẽ… là ông lớn nào đó?”
Trước mắt cô ta sáng lên.

Cô ta cũng không ngờ thế mà mình lại có thể gặp được ông lớn trong quân khu.

Cô ta đột nhiên dùng hai tay ôm lấy cánh tay Tiểu Hắc, nhỏ giọng hỏi: “Anh tên Tiểu Hắc à? Anh Tiểu Hắc, rốt cuộc anh là ai vậy?”
“Buông tay…”
Tiểu Hắc bỗng chốc vung tay Văn Tâm ra, đuổi theo ra ngoài.

Ở trước cửa phòng khám Phàm Nhân, có một chiếc xe Jeep đang đậu.

Tiêu Dao Vương đang ở trên xe, ông ta chưa rời đi mà đang đợi câu trả lời của Giang Thần.


Rất nhanh, Giang Thần đã đi ra, ném tài liệu cho Tiêu Dao Vương, nói: “Tiểu Hắc đồng ý rồi, có thể làm sĩ quan huấn luyện, nhưng cậu ta không nhận lệnh của ông.”
Nghe vậy, Tiêu Dao Vương vui mừng, nói: “Vậy thì tốt quá rồi, tôi lập tức trở về truyền lệnh xuống, hôm nay bắt đầu chọn người từ các quân khu lớn, tranh thủ tạo ra một chiến đội đặc biệt làm át chủ bài.”
Ông ta rất rõ Giang Thần và Tiểu Hắc là người thế nào.

Họ là những tướng quân đã trải qua trăm trận đấu, người mà bọn họ huấn luyện ra chắc chắn sẽ là người có năng lực vượt trội.

Tiểu Hắc đi đến, nhìn Tiêu Dao Vương trong xe, cười nói: “Tiêu Dao Vương, tôi có thể đi, nhưng đây không phải là thuyên chuyển chức vụ, mà là đi giúp đỡ ông.

Tôi nói trước, nếu tôi muốn đi thì sẽ đi bất kỳ lúc nào, đến lúc đó ông đừng lấy cấp trên ra chèn ép tôi.”
“Chắc chắn, chắc chắn rồi, cậu muốn đi lúc thì thì có thể đi lúc đó, chắc chắn sẽ không níu giữ.” Tiêu Dao Vương cười xán lạn.

Có thể có được sự ủng hộ của hai người này đã là vinh hạnh to lớn rồi.

Ông ta không yêu cầu hai người thường xuyên ở lại.

Văn Tâm đi đến, đứng ở trước cửa phòng khám, nhìn người đàn ông trung niên trong xe, ngẩn ra.

Đây, đây thật sự là Tiêu Dao Vương sao?
Anh chàng Tiểu Hắc này lại thật sự quen biết Tiêu Dao Vương, lại còn cười đùa cợt nhả nữa.

Tiêu Dao Vương không dừng lại lâu, dặn dò Hoắc Đông: “Về thôi.”
“Ôi, đợi đã…”
Giang Thần kịp thời mở miệng, mở cửa, cười nói: “Cho quá giang một chuyến, đưa tôi về nhà họ Đường.”
Nói xong, anh chào Tiểu Hắc một tiếng: “Tiểu Hắc, tôi không ở đây, anh kiềm chế một chút, đừng có phóng túng quá độ.”
Vẻ mặt Tiểu Hắc ngại ngùng.

Tối hôm qua anh ta đúng là quá phóng túng rồi.

Anh ta uống say, cũng không biết với bao nhiêu người.


Tóm lại là rất nhiều người.

Cảnh tượng đó, bây giờ nghĩ lại, anh ta vẫn thấy máu nóng tuôn trào.

Cho đến khi xe của Tiêu Dao Vương biến mất trong tầm mắt, Tiểu Hắc mới phản ứng kịp, hít sâu một hơi, tự mình thì thầm: “Không thể tiếp tục phóng túng nữa.”
Anh ta xoay người.

“A…”
Anh ta vừa xoay người thì đã bị dọa cho giật mình một cái.

Nhìn thấy Văn Tâm ở sau lưng, anh ta mắng: “Muốn chết à, đi đường không có tiếng gì cả vậy?”
Văn Tâm cắn đầu ngón tay, nhìn chằm chằm Tiểu Hắc, hỏi từng chữ: “Anh Tiểu Hắc, rốt cuộc anh là ai?”
Tiểu Hắc không quan tâm, xoay người chạy đi, trở về phòng khám, ầm một tiếng đóng cửa lại.

Văn Tâm đuổi theo vào, dùng chân đá cửa.

“Tiểu Hắc, anh mở cửa ra cho tôi, tôi nói cho anh biết, anh đừng có mà quỵt nợ…”
Đường Sở Sở và Hứa Tinh cùng đi dạo trung tâm thương mại.

Trong thời gian này, Hứa Tinh luôn muốn làm công tác tư tưởng cho Đường Sở Sở, muốn khuyên cô ly hôn với Giang Thần.

Cô ta nói Giang Thần thành một người tồi tệ không ra gì.

Cái gì mà đồ bỏ đi, lôi thôi lếch thếch, không biết vươn lên.

Còn Nguỵ Tri thì lại nói đến vô cùng tốt đẹp, cái gì mà thiên tài kinh doanh, thiên tài tài chính này nọ.

Cả buổi sáng, Đường Sở Sở đều trong trạng thái ngẩn ngơ.

Sau khi gặp cậu Giang bí ẩn kia, trong đầu cô chỉ còn hình bóng mặc áo tây trang màu trắng không dính chút bụi của cậu Giang.

Khí chất đó, lời lẽ đó, tất cả đều thu hút cô.

Đặc biệt là giọng điệu quyết đoán, cứng rắn, không thể nghi ngờ cuối cùng đã hoàn toàn chinh phục cô.

Trong lòng cô không ngừng so sánh Giang Thần và cậu Giang bí ẩn, càng so sánh thì lại càng cảm thấy Giang Thần thật sự là quá bình thường, chẳng thấy được chút ưu điểm nào trên người anh.


Cô hơi lung lay rồi.

Cô bắt đầu có suy nghĩ muốn ly hôn rồi.

Nhưng suy nghĩ này vừa xuất hiện thì đã bị cô phủ định ngay.

Cô nhớ Giang Thần đối xử với cô rất tốt, chăm sóc cô từng li từng tí.

“Hứa Tinh, cậu đừng nói nữa, tớ biết cậu Nguỵ rất xuất sắc, rất ưu tú, nhưng bây giờ tớ cũng đang sống rất hạnh phúc.

Tớ không để ý đến ánh mắt của người khác về Giang Thần, cũng không để tâm đến việc anh ấy có phải là người biết vươn lên hay không, chỉ cần anh ấy đối xử tốt với tớ là đủ rồi.”
“Ôi…”
Hứa Tinh thở dài: “Sở Sở, cậu thật là quá mềm lòng rồi, tớ nghe nói rồi, là do anh ta đã trị khỏi cho cậu, nhưng đây không phải là tình yêu, cậu cứ đưa tiền cho anh ta, xem như là tiền thuốc thang và trị liệu là được rồi, tớ nhìn ra được cậu vốn dĩ không hề thích Giang Thần.”
“Hửm?” Đường Sở Sở nhìn Hứa Tinh.

Hứa Tinh tiếp tục nói: “Lúc trước, khi hai người gặp nhau, tớ chưa từng thấy cậu nắm tay anh ta, cậu đối với anh ta không phải là tình yêu, mà là cảm kích, nghe lời tớ đi, cho anh ta chút tiền, đuổi anh ta đi, nếu không có tiền thì tớ có thể cho cậu mượn.”
Đường Sở Sở cũng không chú ý đến.

Đây thật sự không phải là tình yêu sao?
Cô thật sự chỉ cảm kích anh thôi sao?
Nghĩ lại khoảng thời gian ở cùng Giang Thần, cô đúng là không có cảm giác tim đập bùm bụp, cũng không có cảm giác máu huyết sôi trào.

Còn khi nhìn thấy cậu Giang bí ẩn, cô lại có những cảm giác đó.

Tim đập nhanh, máu sôi trào, căng thẳng, không biết phải làm gì.

Đây không phải là cảm giác nhìn thấy người trong lòng mà trên sách hay nói sao?
Khoảnh khắc đó, Đường Sở Sở dường như cũng cảm thấy cô không hề yêu Giang Thần, cô không có tình cảm với anh, chỉ có cảm kích mà thôi.

Cô cảm kích Giang Thần đã chữa khỏi cho cô.

“Ôi!”
Cô thở dài một hơi thật sâu, ném hết tất cả những thứ linh tinh ra sau đầu.

“Hứa Tinh, cảm ơn cậu, tớ sẽ suy nghĩ về đề nghị của cậu.”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi