LONG VƯƠNG TRỞ LẠI

Chương 343

Giang Thần bình tĩnh hỏi: “Bên phía Tiêu Dao Vương chuẩn bị như thế nào?”

Tiểu Hắc nói: “Tôi đã gọi điện qua đó, mười vạn quân đã tập kết xong, một trăm chiếc máy bay chiến đấu, ba trăm chiếc xe tăng, năm trăm chiếc xe bọc thép và một ngàn xe quân sự đã tập kết xong ở quân khu. Bây giờ chỉ chờ anh nói một câu, có điều Tiêu Dao Vương nói, đây là lần cuối cùng ông ta giúp anh, ông ta cũng không muốn gây ra náo động quá lớn.”

Giang Thần lạnh lùng nói: “Những người không liên quan thì không sao, số còn lại ai cũng đừng mong sống sót.”

Tiểu Hắc có thể cảm nhận được sát khí của Giang Thần qua màn hình điện thoại. Giang Thần đi ra ngoài, đi tới phòng khám phàm nhân.

Anh thay quần áo, khoác một chiếc áo khoác rộng và cầm chiếc mặt nạ đã chuẩn bị trước đó.

Những ân oán của mười năm trước sẽ được giải quyết vào ngày hôm nay.

Vùng ngoại ô Giang Trung.

Những người thuộc bốn gia tộc lớn đều tụ tập ở đây.

Xa xa trên đường, đều là những người đàn ông mặc áo vest đen, trên tay cầm mã tấu, thanh sắt và những thứ khác.

Tiêu Nhược Nhiên cũng đến.

Cô ta ở trong bệnh viện một thời gian, vết thương gần như đã lành, nhưng vết sẹo trên mặt thì không thể lành được, lúc này cô ta không còn xinh đẹp như trước nữa, trông rất thảm hại.

Cô ta nhìn người của bốn gia tộc lớn cùng nhau tụ tập, sau đó nhìn về phía Đoạn Vương Gia, Cửu Chỉ Thiên và mấy vạn người đứng hai bên đường.

“Anh à, anh đang đẩy nhà họ Tiêu vào hố lửa.”

“Hừ.”

Tiêu Hác hừ lạnh một tiếng: “Bây giờ các ông lớn đã tề tụ. Chúng ta có mấy vạn người, chẳng lẽ phải sợ tàn dư của nhà họ Giang sao? Nếu hôm nay anh ta dám tới, nơi này chính là mộ phần của anh ta.”

Vẻ mặt Đoạn Vương Gia rất bình tĩnh, ông ta thản nhiên nói: “Mười năm trước, chính ở nơi này nhà họ Giang bị lửa lớn thiêu rụi, mười năm sau vẫn ở đây, chỉ cần tàn dư của nhà họ Giang dám ra mặt, tôi dám cam đoan anh ta có đi mà không có về.”

Tiêu Hác đột nhiên nói: “Có Đoạn Vương Gia trấn ở đây, tàn dư của nhà họ Giang chắc chắn không dám xuất hiện.”

Những người trong bốn gia tộc lớn còn lại đều tự tin.

Vương Mạnh kiểm tra thời gian, bây giờ đã là chín giờ sáng, ông ta mở miệng nói: “Chúng ta chờ đến mười hai giờ trưa, mười hai giờ sẽ an táng bố.”

Châu Côn của nhà họ Châu gật đầu: “Ừm, tôi cũng đã xem qua, mười hai giờ là thời điểm tốt, thích hợp an táng.”

“Báo cáo…”

Đúng lúc này, một người đàn ông có hình xăm Thanh Long chạy tới, quỳ một chân xuống: “Đoạn Vương Gia, có một chiếc ô tô đang chạy tới, trên xe có hai người, cả hai đều đeo mặt nạ.”

“Ha ha.”

Đoạn Vương Gia cười to: “Hai người bọn họ dám tới sao, cho bọn họ vào, đây là nơi chôn cất của bọn họ.”

Ở đằng xa, Tiểu Hắc đã lái xe đến.

Nhìn vào có thể thấy, con đường đầy những người đang canh giữ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi