LONG VƯƠNG TRỞ LẠI

Chương 368

Anh chàng béo nghe thấy những lời Giang Thần nói, anh ta cảm thấy vô cùng xấu hổ, giống như trước khi phát bệnh quả thật anh ta có đi tìm gái.

Bốn phía xung quanh truyền đến những trận cười.

Sau khi Giang Thần viết xong toa thuốc, anh nói: “Người tiếp theo.”

Một chàng trai khoảng chừng hai mươi mấy tuổi đi tới, anh ta ngồi xuống trước mặt Giang Thần, tự giác đưa tay ra để Giang Thần bắt mạch.

Giang Thần đưa tay ra bắt mạch, mấy giây sau anh mới mở miệng nói: “Anh trai, anh toàn thân đều nổi mụn đỏ, đây là do mấy ngày trước ăn lẩu không đảm bảo vệ sinh. Cái này cũng đổ lỗi lên đầu Vĩnh Nhạc chúng tôi nữa sao?”

“Không thể nào, làm sao anh biết mấy ngày trước tôi ăn lẩu?”

“Anh đoán đi? Đây không phải là vấn đề nghiêm trọng, nhưng hãy chú ý ăn uống hợp vệ sinh, các vết mụn đỏ và sưng tấy trên cơ thể anh sẽ biến mất trong vòng vài ngày thôi.”

Giang Thần tiếp tục gặp những kẻ gây rối.

Triệu chứng của những người này về cơ bản giống nhau, đều sưng đỏ và có phản ứng dị ứng.

Điều này đều là do thuốc kém chất lượng.

Tuy nhiên, Giang Thần đã trốn tránh sạch sẽ trách nhiệm, những người này đều tâm phục khẩu phục, tất cả đều tự giác không gây rắc rối nữa.

Tốc độ của Đường Sở Sở rất nhanh.

Số tiền nhanh chóng được đưa ra. Gia đình của người quá cố đã hài lòng khi mang người ra khỏi Vĩnh Nhạc.

Tốc độ của Giang Thần cũng không chậm.

Dựa vào kỹ năng y học có một không hai trong thiên hạ và miệng lưỡi khôn khéo của mình. Anh đã thuyết phục được những kẻ đến gây rối.

“Được rồi, không có việc gì nữa thì giải tán đi.” Giang Thần đứng lên chào hỏi đám người đang xem náo nhiệt xung quanh.

Bệnh viện Vĩnh Nhạc cũng là một trung tâm y tế tương đối lớn ở phố Y, nơi đây xảy ra chuyện không may đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người, rất nhiều thầy thuốc đông y ở nơi này cũng đến xem náo nhiệt.

Tuy nhiên, người qua đường lại càng nhiều hơn.

“Chờ đã…”

Đúng lúc này, một giọng nói vang lên.

Hả?

Khi Giang Thần nghe thấy giọng nói, anh quay đầu lại nhìn thì thấy một vị thầy thuốc đông y tuổi ngoài năm mươi, mặc áo khoác ngoài màu trắng đang đi tới.

Giang Thần nhíu mày nói: “Có chuyện gì?”

Vị thầy thuốc già bước tới, ông ta nhìn Giang Thần mắng: “Đây là phố Y. Nhiều hiệu thuốc dựa vào khả năng thực sự của mình để nổi tiếng thay vì quảng cáo hoa mỹ, màu mè. Lần này bệnh viện Vĩnh Nhạc của nhà họ Đường cũng quá đáng rồi, hơn nữa còn dùng thủ đoạn quảng cáo lố lăng, nếu ai cũng làm theo chẳng phải sẽ rất lộn xộn sao?”

“Hả?”

Giang Thần liếc mắt nhìn vị thầy thuốc đông y kia: “Ý ông là bệnh viện Vĩnh Nhạc của chúng tôi phô trương sao?”

“Như thế nào, chẳng lẽ không phải sao?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi