LONG VƯƠNG TRỞ LẠI

Chương 426

Giang Thần nói: “Các bộ phận liên quan đã bắt tay vào điều tra, có rút án cũng vô dụng, nếu điều tra rõ ràng bọn họ thật sự trong sạch thì rất nhanh sẽ được thả về, nếu bọn họ thật sự có tội thì phải chịu sự trừng trị của pháp luật.”

Giang Thần cũng không muốn buông tha cho người nhà họ Đường.

Nếu cứ như vậy buông tha thì chắc chắn lần sau sẽ gây ra chuyện nghiêm trọng hơn.

“Đi, chúng mày đi đi, tao không muốn nhìn thấy chúng mày nữa…” Ta Đường Thiên Long chỉ ra cửa.

Hà Diễm Mai cũng rất biết điều, bà ta nhìn Đường Tùng, Đường Bác một cái, sau đó nói: “Còn ngẩn người ra đó làm gì, còn không mau khiêng sính lễ đi.”

“Được.”

Lúc này hai người bọn họ mới phản ứng lại, khiêng sính lễ lên.

Hà Diễm Mai nhìn sang Giang Thần, quở trách: “Giang Thần, con cũng ngẩn ra đó làm gì, mau qua phụ đi.”

“Dạ.”

Giang Thần gật đầu, anh đi ra khiêng một cái hộp lớn đi ra ngoài.

Biệt thự nhà họ Đường.

Đường Kiệt nhịn không được hỏi: “Bố, bây giờ phải làm sao, bây giờ Vĩnh Nhạc đang mở rộng kinh doanh, anh cả thì bị bắt, Sở Sở mua lại Vĩnh Thái, tập đoàn không thể một ngày vô chủ được?”

“Đường Kiệt, chuyện của tập đoàn con phụ trách đi.”

Đường Kiệt liên tục gật đầu.

Đợi nhiều năm như vậy, cuối cùng đến lượt ông ta lên làm chủ.

“Mộng Oánh.” Đường Thiên Long nhìn về phía Đường Mộng Oánh: “Nhà họ Liễu có quan hệ tương đối rộng, cháu xem có thể nhờ nhà họ Liễu ra mặt một chút, nhờ bên cảnh sát thả người ra.”

“Ông nội, để cháu gọi điện cho Liễu Sung, nói anh ấy đến đây.”

Nhà họ Đường vì có người bị bắt mà rối loạn cả lên.

Một nhà Đường Sở Sở trở về, bị vây quanh biết bao là sính lễ có giá trị liên thành, cười đến không ngậm được miệng.

“Chị, chiếc xe thể thao Ferrari phiên bản giới hạn này không phải là chiếc mà chúng ta đã thấy lần trước khi chúng ta đến triển lãm ô tô sao? Chị ơi, chiếc Maserati của em để lại cho chị, chiếc Ferrari này là của em và mẹ, chúng ta mau chóng dọn đến biệt thự rộng mấy ngàn mét vuông đi, biệt thự ở khu biệt thự Cảnh Tú, đây chính là biểu tượng thực sự của một gia đình giàu có.”

Đường Tùng cười đến không ngậm được miệng.

Đường Sở Sở mắng: “Không được lấy, trả tất cả lại đi.”

“Bốp.”

Hà Diễm Mai đánh vào lưng cô một cái, mắng: “Con ngốc à, không muốn lấy cũng phải lấy.”

Đường Sở Sở bị một câu nói đẩy quay về.

Cô không biết phải nói gì.

Chỉ có thể kéo Giang Thần trở về phòng.

Còn những người khác bao quanh bởi những món sính lễ giá trị liên thành.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi