LONG VƯƠNG TRỞ LẠI



Mộ cổ Lan Lăng Vương, kho báu trong hộp, chìa khóa, bức Hoa Nguyệt Sơn Cư, Hoa Hồng Đen?
Giang Thần nhìn Hoa Hồng Đen mặc áo da đen, dáng người đầy thướt tha trước mặt, lạc vào dòng suy nghĩ.

Đây là trùng hợp, hay là có người cố ý làm?
"Chủ soái, xin anh thu nhận tôi." Hoa Hồng Đen lại mở miệng, trên khuôn mặt xinh đẹp mang theo sự van cầu.

Giang Thần liếc mắt nhìn cô ta một cái: "Cô nói có người giết sạch đồng đội của cô rồi, cô không trốn vì mạng sống của mình mà lại đến Giang Trung, còn tìm tôi che chở, nói như vậy có phải không được logic không?"
Hoa Hồng đen giải thích nói: "Người giết người đoạt châu báu không phải ở đằng sau xúi giục, người giết người muốn độc chiếm kho báu,
Hoa Hồng đen giải thích nói: "Người giết người đoạt châu báu không phải ở đằng sau xúi giục, người giết người muốn độc chiếm kho báu, không giao hòm kho báu cho người chủ thuê, mà lại mang hòm kho báu lẻn vào Giang Trung, lúc này tôi mới bám theo, trong tay tôi có chìa khóa, nếu như để cho người chủ thuê biết chìa khóa ở trong tay tôi, vậy thì tôi chạy trời không khỏi nắng."
"Người chủ thuê là ai?"
Hoa Hồng Đen nói: "Không biết, tất cả đều do đại ca liên hệ cùng với anh ta, bây giờ đại ca đã chết."
"Người giết người đoạt kho báu là ai?"
"Không biết, khi đó trong mộ cổ rất hỗn loạn, tất cả đều tối đen, tôi bị thương nặng, chỉ lo chạy trốn, không thấy rõ."
Giang Thần chìa tay: "Chìa khóa?"
Bàn tay của Hoa Hồng Đen vòng ra sau lưng, lấy ra một cái chìa khóa từ bên trong túi quần da đen đưa cho anh."
Giang Thần nhận lấy, cầm trong tay nhìn.

Chiếc chìa khóa này rất nhỏ, rất đơn giản, nhìn không ra là cái gì cả.

"Cái này?"
"Đúng, đây là chìa khóa để mở kho báu, kho báu vô cùng đặc biệt, ngoại trừ chiếc chìa khóa này, không ai có thể mở được, cho dù là bất kỳ máy móc công nghệ cao hiện đại, cũng không thể mở kho báu."
Giang Thần cất chìa khóa đi, nhàn nhạt nói: "Cô đến phòng khám phàm nhân tìm Tiểu Hắc, đi theo Tiểu Hắc trước, chỉ có điều bây giờ Tiểu Hắc đang về Nam Hoang, cô chờ vài người nữa rồi đi."
Để lại một câu, Giang Thần xoay người bước đi.

Anh vốn dĩ không muốn quan tâm đến chuyện này.


Nhưng, bức Hoa Nguyệt Sơn Cư lại có liên quan đến gia tộc của anh, anh không thể không chú ý một chút.

Bức Hoa Nguyệt Sơn Cư là báu vật gia truyền của anh.

Còn lai lịch của bức tranh này, Giang Thần một chút cũng không biết.

Anh chỉ biết là, bức tranh này được truyền qua rất nhiều năm, trong giới đồ cổ tiếng tăm lừng lấy, là bức vẽ có giá trị cao nhất hiện nay.

Bức Hoa Nguyệt Sơn Cư bị làm giả rất nhiều, nhưng chưa có ai từng nhìn thất bức Hoa Nguyệt Sơn Cư thật sự.

Sau khi Giang Thần rời khỏi bãi đỗ xe dưới tầng hầm, Hoa Hồng Đen cũng không ở lại lâu, nhanh chóng rời đi.

Sau khi Giang Thần đi ra ngoài, lấy điện thoại ra, phát hiện có cuộc gọi nhỡ của Đường Sở Sở, còn có tin nhắn mà cô đã gửi.

Anh cũng không trả lời lại, lái xe điện nhỏ đi vòng về chợ Nhân Tài.

Tập đoàn Ngải Lạp.

Đây là tập đoàn tầm quốc tế, rất có tên tuổi ở quốc tế.

Giang Trung cũng là một thành phố lớn, nên tập đoàn Ngải Lạp cũng có chi nhánh ở Giang Trung.

Bộ phận nhân sự, phòng làm việc quản lý.

Đường Sở Sở ngồi ở trên ghế sô pha, hai chân cô khép sát vào nhau, trong tay cầm ly nước Chu Hào rót cho, nhìn Chu Hào đứng ở trước mặt nhìn chằm chằm mình, có chút bối rối: "Chu, Chu đại ca."
"Sở Sở, ngày hôm nay nóng như thế, cô uống miếng nước trước đi, có chuyện gì chờ uống xong rồi nói."
Chu Hào nhìn chằm chằm Đường Sở Sở, anh ta đứng lên, nhìn từ góc độ này, vừa vặn có thể nhìn thấy cổ áo, có thể nhìn thấy phong cảnh thấp thoáng bên trong lỗ hổng.


Khắp người anh ta trở nên kích động, không thể kìm được cảm xúc.

Anh ta đã thả một thứ đặc biệt ở trong ly nước.

Chỉ cần Đường Sở Sở uống nước xong, vậy thì anh ta sẽ mặc sức chơi đùa.

"Sở Sở, cô uống đi."
Chu Hào có chút khẩn trương, anh ta đã mơ về cảnh tượng tiếp theo rồi.

Nhìn thấy thân hình tuyệt vời của Đường Sở Sở, miệng lưỡi anh ta đều trở nên khô khốc.

Đường Sở Sở nhẹ nhàng uống một ngụm.

Chu Hào nhìn thấy cô uống nước xong, ngay lập tức thở dài nhẹ nhõm một hơi, ngồi xuống chiếc ghế sô pha ở đối diện cô, bắt đầu nói chuyện phiếm cùng với Đường Sở Sở, bây giờ anh ta đang đợi, chờ cho thuốc phát huy tác dụng.

"Sở Sở, cô là người phụ nữ xinh đẹp nhất, khí chất nhất mà tôi từng gặp."
"Cảm ơn đã khen."
"Được rồi, Sở Sở, tôi nghe nói chồng của cô là do đích thân Đường Thiên Long gọi tới ở rể, là một đứa trẻ mồ côi, đi tham gia quân ngũ và vừa mới xuất ngũ trở về, cô làm sao lại coi trọng một người vừa mới xuất ngũ trở về như thế chứ, với điều kiện của cô, hoàn toàn có thể tìm được một người tốt hơn, một người có sự nghiệp thành công, trẻ và nhiều tiền hơn."
Nói xong, Chu Hào ngồi thẳng người lại, nói: "Tôi biết một người, tuổi còn trẻ đã làm quản lý công ty lớn, tiền lương tháng năm vạn, có nhà có xe, cô ly dị với tên rác rưởi Giang Thần kia đi, tin tôi, bạn của tôi sẽ không ghét bỏ cô."
Bạn bè trong lời nói anh ta, thực ra chính là bản thân anh ta.

Nhưng, anh ta là người thông minh, anh ta không có nói ra rõ ràng như vậy.

Anh ta đang thăm dò Đường Sở Sở.


Đường Sở Sở cảm thấy có chút nóng, nhẹ nhàng kéo cổ áo, phẩy phẩy ở bên trong.

Nhìn thấy mắt của Chu Hào híp lại, trầm xuống, gương mặt xinh đẹp cô ngay lập tức đỏ lên, cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Chu đại ca, mong anh không chê cười, có chút nóng."
"Không nóng, tôi mở điều hòa."
Chu Hào nhân cơ hội đứng dậy, đi tới, ngồi xuống bên cạnh Đường Sở Sở, đưa tay chạm vào cái trán trơn bóng của cô: "Có phải sốt rồi hay không?"
Đường Sở Sở nhanh chóng né khỏi, xê dịch cơ thể: "Chu đại ca, nói chuyện tuyển dụng đi?"
"Không cần phải vội..."
Giờ phút này, Đường Sở Sở đã có chút choáng váng đầu óc.

Hơn nữa cơ thể càng ngày càng nóng.

Chẳng lẽ, ly nước kia?
Cô đã nhận ra sự không bình thường, cô đứng lên, nói: "Chu đại ca, tôi đi vệ sinh."
"Trong phòng làm việc của tôi có." Chu Hào chỉ vào cánh cửa bên trong phòng làm việc.

Đường Sở Sở cũng không nghĩ nhiều như vậy, nhanh chóng đứng lên.

Vừa đứng dậy, cô ngay lập tức cảm thấy choáng váng đầu óc, thiếu chút nữa thì ngã quỵ ở trên ghế sô pha.

Chu Hào kịp thời đỡ cô, đầy quan tâm, hỏi: "Sở Sở, không sao chứ?"
"Tôi, tôi không biết làm sao, đầu hơi choáng váng, tôi đi vệ sinh trước."
Đường Sở Sở khẽ lắc đầu, sau đó đứng lên, cường ép chịu đựng cơn choáng váng, đi về phía nhà vệ sinh, đi vào bên trong, cô đóng cửa nhà vệ sinh lại, nhanh chóng lấy điện thoại ra, gọi một cuộc cho Giang Thần.

Giang Thần đang trên đường trở về, nhận được điện thoại của Đường Sở Sở.

"Thần, em, có thể em bị bỏ thuốc rồi, em...!em ở trong phòng làm việc của quản lý bộ phận nhân sự tập đoàn Ngải Lạp, anh, anh tới nhanh lên, em, em cảm thấy nóng quá..."
Đường Sở Sở ở trong nhà vệ sinh của Chu Hào gọi điện thoại.

Sau khi nói chuyện điện thoại xong, cô cảm thấy trời đất quay cuồng, mí mắt không mở ra được, rất muốn ngủ.


Cô mở vòi nước ra, không ngừng dội lên mặt của mình, lúc này mới tỉnh táo hơn nhiều.

Sau khi Giang Thần nhận được điện thoại của Đường Sở Sở, một cỗ tức giận truyền từ lòng bàn chân lên đỉnh đầu.

Dám xuống tay với vợ của anh, đâm đầu vào chỗ chết sao?
Anh tiện tay nhét xe điện nhỏ ở bên đường cái, vọt tới giữa đường, cản một chiếc xe ven đường.

Tài xế vội vàng phanh lại, bánh xe và mặt đất va chạm với nhau, tỏa ra khói đen, tài xế nhìn Giang Thần chặn trước ô tô, hạ cửa kính xuống, hung dữ mắng lớn: "Mày muốn chết sao?"
Giang Thần đi tới, mạnh mẽ mở cửa xe ea, hung hăng túm người tài xế vứt xuống mặt đất, sau đó lái xe, tăng tốc đạp chân ga, chạy về phía tập đoàn Ngải Lạp.

Nhưng mà, Giang Thần vì lo lắng cho Đường Sở Sở, mà lại không chú ý tới còn có một người phụ nữ đang ngồi ở phía sau xe.

Người phụ nữ nay ngồi ở phía sau, bị dọa sợ đến nỗi một câu cũng không dám nói.

Bởi vì, trên người Giang Thần toát ra hơi thở rất đáng sợ, đáng sợ đến mức khiến cho cả người cô ta đều đổ mồ hôi hột.

Tập đoàn Ngải Lạp, phòng làm việc quản lý bộ phận nhân sự.

Chu Hào cởi áo trên người, lộ ra cơ thể trắng bóc, anh ta nhìn về phía cửa phòng toilet, liếm đôi môi khô khốc, trên mặt mang theo một nụ cười vui vẻ vì thực hiện được âm mưu: "Người phụ nữ đẹp nhất Giang Trung, hôm nay tôi phải nếm thử mùi vị của người phụ nữ đẹp nhất Giang Trung."
Còn kết quả?
Anh ta nghĩ tới.

Nhưng theo như anh ta thấy, Đường Sở Sở đã bị đuổi khỏi nhà họ Đường rồi, không còn quan hệ gì với nhà họ Đường nữa, nếu không thì cũng sẽ không phải ra ngoài tìm việc làm.

Mà Giang Thần, chồng của cô, thằng nhóc này mượn xe giả vờ đe dọa người khác, một khi người nổi tiếng kia quay lại, thằng nhóc Giang Thần này chắc chắn sẽ xong đời.

Chu Hào không hề lo ngại gì, hơn nữa sau khi làm xong chụp hình, quay video, Đường Sở Sở cũng không dám nói ra.

“Sở Sở, tôi đến đây."
hp.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi