LONG VƯƠNG TRỞ LẠI

Chương 556

Hà Thần bước lên đầu tiên và lấy ra món quà đã chuẩn bị trước đó:

“Bà ơi, mấy năm nay bà rất hay chú trọng việc bồi bổ sức khỏe. Vậy nên, cháu đã đặc biệt đến Giang Trung, tìm thần y Phương và mua phương thuốc bồi bổ này với giá cao ngất ngưởng đấy ạ.”

“Phương thuốc do đích thân thần y Phương kê hả cháu?”

Bà Hà mặc đồ màu đỏ, nay bà rất vui. Dù đã tám mươi, nhưng vì bà vẫn duy trì lối sống lành mạnh, nên trông bà lúc nào cũng tràn đầy sức sống. Nghe thấy đây là phương thuốc do thần y Phương tự tay kê, bà rất ngạc nhiên.

“Dạ đúng thưa bà, cháu đã phải tốn một trăm triệu mới có được nó ạ”

Hà Thần hé miệng cười.

Thực ra, phương thuốc này không phải của thần y Phương, mà là của một thầy thuốc Đông y lành nghề khác.

Bởi vì lịch hẹn của thần y Phương đã đặc kín, e là mãi đến nhiều năm sau cũng chưa hết lịch.

Anh ta không đặt hẹn được nên đành tìm một thầy thuốc nổi danh khác và nói cho người đó tình hình thân thể của bà Hà những năm gần đây để người đó đoán bệnh kê đơn.

“Không hổ là Hà Thần, đến cả thần y Phương mà cũng gặp được”

“Tôi nghe nói đặt lịch hẹn thần y Phương khó hơn lên trời. Khối nhà giàu còn phải hẹn trước vài năm, nhiều khi đợi tới xuống lỗ cũng chưa được gặp thần y Phương.”

“Công nhận Hà Thần tài thật”

“Chú tư đẻ được thằng con mát lòng mát dạ hết sức”

Người nhà họ Hà bắt đầu bàn luận.

Ông Hà cười không ngớt, ông khen rằng: “Đúng là cháu ngoan của ông, Hà Thần thật có lòng.”

“Chỉ cần bà vui lòng, dù có tốn nhiều tiền hơn cũng đáng”

“Dạ bà nội, cháu xin tặng bà một bức tranh thư pháp.”

Một đứa cháu khác lên tặng quà.

Nụ cười trên bà Hà bỗng sựng lại nhưng vẫn gật đầu.

Tiếp sau đó, từng con cháu nhà họ Hà đưa lên các món quà.

Trừ quà của Hà Thần, những món quà khác đều rất tầm thường, bà Hà chỉ gật đầu.

Đường Sở Sở cười nói: “Thưa bà ngoại, nhân đây cháu cũng có một món quà nho nhỏ. Dạ đây là nhân sâm ngàn năm, là bảo vật của Bách Thảo Đường”

Nói xong, Đường Sở Sở bảo Giang Thần mở hộp.

Giang Thần mở hộp ra.

Mọi người nhìn thấy củ nhân sâm siêu to khổng lồ, đều kinh ngạc oà lên.

“Wow, củ nhân sâm này lớn thật đấy.”

“Chắc đắt dữ lắm”

“Đúng ha, ít nhất cũng phải vài triệu nhân dân tệ.”

“Cái gì mà vài triệu chứ, tôi biết nè, này là nhân sâm nữ hoàng ngàn năm của Bách Thảo Đường, nghe đâu là báu vật vô giá, giá trị của nó ít gì cũng một – hai trăm triệu nhân dân tệ.”

“Không phải chứ?”

“Một – hai trăm triệu nhân dân tệ, đắt dữ vậy hả?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi