LONG VƯƠNG TRỞ LẠI

Chương 558

Giang Thần không định giải thích gì.

Bởi chẳng có gì để giải thích cả.

Mà anh không giải thích, người nhà họ Hà lại càng chắc chắn rằng nhân sâm ngàn năm này là giả.

Đường Sở Sở bị người lớn nhà họ Hà bao quanh trách móc, chửi bới đủ kiểu.

Hà Diễm Mai cũng không chịu nổi mà tức giận ra mặt.

Tặng gì không tặng, lại đi tặng hàng giả.

Theo bà ta, chuyện Đường Sở Sở tặng hàng giả là do Giang Thần xúi giục.

Bà ta đứng lên quát: “Giang Thần, cậu bị điên à, mắc cái chứng gì đi xúi Sở Sở tặng hàng giả?”

Nói xong bèn giơ tay tát anh.

Giang Thần né đi theo bản năng, anh giải thích: “Mẹ, mẹ nói gì kỳ vậy, người khác không tin Sở Sở đã đành, đến cả mẹ cũng không tin sao?”

 

 

 

 

“Mẹ, mẹ đừng làm ầm lên nữa.” Đường Sở Sở kéo Hà Diễm Mai lại.

Hà Thần đứng dậy lên tiếng: “Thưa ông bà, và các cô các bác, đây không phải hàng giả đâu ạ.”

Đêm qua, tận mắt anh ta nhìn thấy ông chủ nhà họ Hứa quỳ rạp trước mặt Đường Sở Sở.

Chuyện đến nhường đó rồi, sao có thể là hàng giả?

Những người có mặt tại hiện trường đêm qua đều lần lượt lên tiếng thay Đường Sở Sở.

“Nít ranh như mấy đứa thì biết quái gì mà nói”

Một bậc trưởng bối lên tiếng, sắp nhỏ đành im miệng.

“Sở Sở”

Bố của Hà Thần, và cũng là con trai thứ tư tên Hà Nhuận của Hà Huỳnh Đồng đứng dậy.

Ông ta liếc nhìn nhân sâm trên bài rồi nói: “Cậu cũng gặp qua nhiều dược liệu quý hiếm rồi. Vừa nhìn đã biết ngay củ nhân sâm này là giả. Sở Sở, con lấy củ nhân sâm này đâu ra vậy, có phải bị lừa rồi không?”

Hà Nhuận vừa cất lời, người nhà họ Hà bèn khẳng định chắc chắn rằng đây là nhân sâm giả.

Bởi vì ở nhà họ Hà, ông ta là người có tiền và kiến thức sâu rộng nhất.

Ông ta đã nói đây là giả thì chắc chắn nó là giả.

“Bố, đây là thậ-t…”

Hà Thần còn chưa nói hết câu đã thấy ánh mắt của Hà Nhuận, anh ta đành phải ngậm miệng lại và giữ nghẹn trong lòng những lời định nói.

“Nhân sâm này là thật do chính tay Phương Thốn Tâm ở Bách Thảo Đường tặng cho con.”

Đối mặt với sự nghi ngờ của cả gia đình, trong lòng Đường Sở Sở vô cùng khó chịu.

Cô có lòng đem nhân sâm ngàn năm được mệnh danh là báu vật vô giá đến tặng cho bà ngoại, chỉ mong đổi lấy chút ít niềm vui của bà, ai ngờ lại bị nói là hàng giả.

“Đường Sở Sở, cô nghĩ cô là ai?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi