LONG VƯƠNG TRỞ LẠI

Chương 590

Tiểu Hắc lập tức đi đến, kêu lên: “Anh Giang.”

“Đồ tôi cần đâu?”

Tiểu Hắc chỉ một cái thùng ở dưới đất, nói: “Ở đây, vừa mới đưa đến.”

Giang Thần đi qua, nhấc cái thùng lên, đi vào phòng trong, bắt đầu bận rộn.

Bên ngoài.

Văn Tâm kéo vai Tiểu Hắc, cả người như sắp dán lên người anh ta, cười mỉm, hỏi: “Anh Hắc, anh Giang muốn làm gì vậy?”

Tiểu Hắc nhún vai, nói: “Sao tôi biết được.”

Giang Thần ở phòng trong, bắt đầu chế tạo mặt nạ da người.

Anh tinh thông y thuật, muốn chế tạo mặt nạ da người là việc rất đơn giản.

Dáng vẻ anh chế tạo chính là anh của mười năm trước.

Dáng vẻ anh chế tạo chính là anh của mười năm trước.

Mười năm trước, cả người anh đều bị bỏng, bị hủy dung. Sau khi chữa khỏi, khuôn mặt cũng có sự thay đổi.

Bây giờ anh chế tạo mặt nạ da người có dáng vẻ của anh mười năm trước.

Sau khi làm xong, anh đi đến tập đoàn Giang Long.

Tập đoàn Giang Long, phòng làm việc của chủ tịch.

Giang Thần đã thay một bộ vest sang trọng, đeo đồng hồ hàng hiệu, khí chất trên người thay đổi kinh trời. Anh đeo mặt nạ da người mà mình đã chế tạo, dáng vẻ thay đổi, biến thành một thanh niên điển trai.

Da dẻ trắng nõn, khuôn mặt đẹp trai, trông có cảm giác như mấy chàng trai trẻ khôi ngô.

Anh trong dáng vẻ này và trước đó trông như hai người khác nhau.

Trước gương.

Giang Thần nhìn khuôn mặt trong gương.

Nhìn thấy khuôn mặt đó, anh nhớ lại rất nhiều chuyện trước kia.

Nhớ lại người nhà họ Giang, nhớ đến ông nội, nhớ đến ba, nhớ đến người mẹ đã vứt bỏ anh lúc anh còn rất nhỏ.

Anh không biết mẹ anh là người như thế nào, chỉ biết lúc anh còn rất nhỏ, mẹ của anh đã vứt bỏ anh, rời khỏi nhà họ Giang.

Anh cũng nhớ đến Hứa Tinh.

Người con gái mà anh đã yêu đương hồi cấp ba.

“Chủ tịch…”

Sau lưng có một giọng nói êm tai truyền đến.

Giọng nói đó đã kéo Giang Thần ra khỏi dòng suy nghĩ. Anh xoay người.

Tần Sương đứng sau lưng.

Cô ta mặt đồ công sở, áo sơ mi trắng và chân váy ôm màu đen, mái tóc dài màu đen xõa ngang vai, vóc người trước ưỡn sau cong, bày ra đường cong hình chữ S.

“Ừm.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi