LONG VƯƠNG TRỞ LẠI

Chương 672

Trước những thắc mắc của mọi người, Quỷ Lịch cho biết: “Chủ soái sắp rời đi, nhưng mặc kệ anh ấy là chủ soái trong nốt ngày hôm nay đi chăng nữa thì anh ấy vẫn là chủ soái cả đời. Hôm qua, chủ soái đã xuất hiện ở Nam Hoang, qua biên giới, đi đến đỉnh Thiên Sơn. Khi anh ấy rời đi đã ra lệnh, trước khi trời sáng, nếu anh ấy không trở về, hãy phái quân đi đến đấy, săn bằng ngoại ô Thiên Sơn. ”

“Cái gì, chủ soái đã đến Nam Hoang sao?”

“Việc đó đã xảy ra khi nào vậy?”

“Tại sao tôi lại không biết?”

Tuy nhiên, Quỷ Lịch cũng chẳng muốn giải thích gì nhiều.

Anh ta đứng bên cửa sổ, lặng lẽ chờ đợi.

Mặt trời từ từ nhô lên từ phía dưới đường chân trời, chiếu sáng thế giới đen tối.

Quỷ Lịch nhìn thời gian.

Bây giờ là 7 giờ sáng.

Cầm máy bộ đàm trên tay, anh ta ra lệnh: “Toàn quân tấn công!”

Tiếng còi ở khắp các khu vực quân khu vang lên.

Lời ra quân của toàn quân vang dội khắp quân khu.

Lực lượng quân đoàn Không chiến dẫn đầu, và hàng nghìn máy bay chiến đấu cất cánh lên không trung.

Ngay sau đó, một số lượng lớn xe tăng, thiết giáp, xe quân sự đã được điều đến.

Vào lúc này, tại đỉnh núi Thiên Sơn.

Giang Thần đang đứng ở bên ngoài nhà gỗ.

Trời đã rạng sáng, nếu không có chuyện gì khác, Quy Lịch sẽ sớm điều quân đến.

Anh bước vào phòng, nhìn tướng quân các nước trong phòng rồi thờ ơ nói: “Đỉnh Thiên Sơn này sẽ là nơi chôn cất một trăm ngàn quân của hai mươi tám nước.”

Bùm!

Giọng của Giang Thần vừa dứt lời.

Thì bỗng có một vụ nổ lớn ở bên ngoài.

Tiếng nổ đinh tai nhức óc, giống như động đất sắp tới, chấn động địa cầu.

Tướng của các nước đều thay đổi sắc mặt.

“Quân Hắc, Hắc Long xuất binh?”

“Hắc Long, anh muốn châm ngòi chiến tranh sao? Trung Quốc đã có thỏa thuận với nhiều quốc gia khác nhau và sẽ không dễ dàng đưa quân đến ngoại ô Thiên Sơn đâu.”

“Hắc Long, chuyện này sẽ còn lớn hơn nhé, sẽ có ngày bọn tôi trả thù anh.”

Nhiều tướng lĩnh gân giọng lên nói lớn.

Giang Thần vẻ mặt lãnh đạm ngồi ở trên ghế: “Tôi sẽ không xuất binh nữa, nhưng ngươi khác nếu có xúc phạm tôi, có thể tôi sẽ nhẫn nhịn, nhưng riêng anh ta…”

Giang Trần chỉ vào Tiểu Hắc đang nằm bất tỉnh nhân sự trên giường.

“Anh ta là tướng quân Hắc Long. Hai mươi tám quốc gia to gan lớn mật, dám trói buộc, giam giữ tướng quân của Nam Hoang, vậy đương nhiên phải chịu cơn thịnh lỗ của quân Hắc Long.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi