LONG VƯƠNG TRỞ LẠI

Chương 743

Dẫn dắt nhà họ Đường bước lên con đường huy hoàng, đây là mơ ước của ông ta.

Vì mong ước này, ông ta đã không ngừng phấn đấu. Vốn dĩ đây là tuổi nên hưởng phúc, nhưng ông ta vẫn tiếp tục lao lực vì chuyện của gia tộc.

Hơn nữa ông ta làm việc cũng đều có giới hạn.

Nếu không thì đã không đặt ra quy tắc gia tộc rằng, những người trong gia tộc phải làm ăn đàng hoàng, không được đi đường ngang ngõ tắt.

Đường Hải mở miệng nói: “Nếu Giang Thần có lòng tin kéo được đầu tư như vậy, vậy thì cứ giao chuyện này cho cậu ta đi. Nhưng Giang Thần này, tôi cảnh cáo cậu, nếu không kéo được đầu tư, cậu cút xéo cho tôi.”

“Bố, bố thật sự tin tưởng đồ vô dụng Giang Thần này à?”

“Chúng ta vẫn là nên nhanh chóng nghĩ cách, sử dụng quan hệ, xem coi ai có thể tìm được người quen biết với nhà họ Ngụy, nói giúp một chút để nhà họ Ngụy buông tha cho chúng ta đi.”

“Ngụy Quang chết rồi, bây giờ ai là chủ nhà họ Ngụy chúng ta còn không biết, làm sao sử dụng quan hệ được?”

Người nhà họ Đường đều bắt đầu lo lắng, tụ tập lại một chỗ nói chuyện.

Có người muốn đặt tất cả tiền đặt cược lên Giang Thần, bởi vì bây giờ nhà họ Đường đã không còn đường lui nữa.

Cũng có người không cam lòng nhìn gia tộc cứ như vậy mà bị diệt vong, muốn tiếp tục nghĩ cách.

Còn Đường Thiên Long cũng không nói gì nhiều, chống gậy đi lên lầu.

Lúc này, ông ta có hơi còng lưng, trông có vẻ hơi tang thương.

Đường Thiên Long đi rồi, Hà Diễm Mai cũng sờ mũi, vẻ mặt nghi ngờ: “Hôm nay ông cụ đổi tính rồi à, sao không trách mắng Sở Sở vậy?”

Hà Diễm Mai hiểu rất rõ tính cách của Đường Thiên Long.

Đường Sở Sở gây ra rắc rối lớn như vậy cho nhà họ Đường, theo như tính cách của Đường Thiên Long, đáng lẽ ông ta phải nổi trận lôi đình, sau đó đuổi Đường Sở Sở ra khỏi gia tộc mới đúng, nhưng bây giờ ông ta lại không hề trách mắng một câu nào.

“Sở Sở, chúng ta cũng trở về thôi.” Giang Thần kéo Đường Sở Sở đi.

Sau khi rời khỏi biệt thự nhà họ Đường.

Đường Sở Sở không nhịn được mà hỏi: “Ông xã, anh có cách có thể lôi kéo được nhà đầu tư sao?”

Tình trạng hiện tại của nhà họ Đường cũng là do một tay cô gây nên, cô cũng thấy hơi áy náy, tự trách, nếu Giang Thần có thể kéo được đầu tư, vậy thì không thể nào tốt hơn được nữa.

Giang Thần cười nhạt nói: “Mấy hôm nữa là Đại hội Trung Y, các bác sĩ trung y trên thế giới này đều tập hợp trên phố Y, đây là cuộc hội họp lớn của Giang Trung, cũng là cuộc hội họp lớn của cả nước. Nếu như có thể thể hiện điểm tốt trong Đại hội này, trở thành thần y đứng đầu thế giới, vậy thì việc lôi kéo đầu tư không phải sẽ rất đơn giản sao?”

Với khả năng của Giang Thần, muốn lấy ra mấy trăm triệu để cứu nhà họ Đường là chuyện vô cùng dễ dàng.

Nhưng anh không muốn cứ đưa tiền một cách dễ dàng như vậy.

Còn có một con đường, đó là đợi chủ mới của nhà họ Ngụy lên nắm quyền rồi, anh sẽ đến tìm chủ của nhà họ Nguỵ, như vậy cũng có thể giải quyết vấn đề.

Chỉ là, Giang Thần cảm thấy nhà họ Đường thật sự quá mạnh mẽ, phải cho bọn họ một bài học, để bọn họ trải nghiệm sự thăng trầm của cuộc đời, để ngày tháng sau này họ mới đoàn kết với nhau được.

Có thế nào thì nhà họ Đường cũng là nhà mẹ đẻ của Đường Sở Sở, anh cũng hy vọng nhà họ Đường có thể hoà thuận với nhau.

“Ờ.”

Đường Sở Sở ờ một tiếng, không nói nhiều nữa.

Cả nhà cùng nhau trở về nhà.

Lúc về đến nhà họ Đường đã là một giờ khuya.

Trong nhà.

Giang Thần nhìn chằm chằm Đường Sở Sở.

“Sở Sở, tiếp, tiếp nhé?”

Mặt Đường Sở Sở đỏ bừng lên, trách mắng: “Tiếp cái gì mà tiếp, ngủ đi.”

“Ờ.”

Giang Thần ủ rũ ờ một tiếng.

Màn đêm, cứ im hơi lặng tiếng mà trôi qua.

Ngày hôm sau.

Giang Thần thức dậy từ sớm.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi