LONG VƯƠNG TRỞ LẠI

Chương 793

Lúc này Ngân Mị mới đi vào.

“Ông xã, đây là?”

Đường Sở Sở nhìn thấy Ngân Mị đi vào phòng, không khỏi nhíu mày.

“Cái này…” Giang Thần cũng có chút khó xử, trong lúc nhất thời anh không biết nên giải thích thế nào.

Ngân Mị phản ứng lại rất nhanh, cô ta vội vàng nói: “Sở Sở, xin chào, tôi tên là Ngân Mị, là vệ sĩ cậu Giang thuê đến, tôi sẽ luôn âm thầm bảo vệ cô, những người này xông vào, tôi giao đấu với bọn họ nên bị thương, đây là tôi không làm tròn bổn phận, khiến cô sợ hãi.”

“Vệ sĩ?”

Đường Sở Sở nghi hoặc nhìn Giang Thần một cái.

“À, đúng vậy.”

Giang Thần gãi đầu một cái, nói: “Lần trước không phải em bị trói sao, anh lo lắng em sẽ xảy ra chuyện nên âm thầm bỏ tiền thuê một vệ sĩ, lần này nhờ Ngân Mị, anh cũng bị hôn mê, là cô ta đánh thức anh dậy nên anh mới kịp tới cứu hai người.”

“À, thì ra là như vậy.”

Đường Sở Sở hiểu ra.

Giang Thần kích động liếc Ngân Mị một cái.

Cô ta phản ứng cực kỳ nhanh, rất khá.

”Đúng rồi, phải xử lý Đinh Ngọc Long và người anh ta đưa tới như thế nào?” Giang Thần nhìn sang Hứa Tinh và Đường Sở Sở, lên tiếng hỏi.

”Báo cảnh sát đi.” Hứa Tinh đáp.

Chuyện này giờ đã không còn là chuyện nhỏ nữa rồi, đây là phạm tội, cần có cảnh sát vào cuộc.

”Ừm, đúng đó, tôi cũng tán thành.” Giang Thần gật đầu.

Hứa Tinh lôi điện thoại ra, trực tiếp gọi cho cảnh sát.

Còn Giang Thần, anh lấy thuốc giải độc từ trên người Đinh Ngọc Long ra, sau đó đưa cho các bạn học lớp một, lớp hai uống để giải độc.

Những người này sau khi tỉnh lại biết được đầu đuôi câu chuyện, ai nấy đều tức đến mức mở miệng chửi rủa.

Toàn bộ đám người được Đinh Ngọc Long dẫn theo đều bị Giang Thần hạ gục cả, bấy giờ bọn họ đang nằm la liệt trên đất kêu la thảm thiết, còn những bạn học lớp một, lớp hai cũng chia ra tìm dây thừng giúp anh trói đám người ấy lại.

Trông thấy Đinh Ngọc Long nằm thoi thóp trên mặt đất, đũng quần nhuốm máu, những bạn học này đều không nhịn được mà hít vào một hơi khí lạnh.

Tại sảnh chính khách sạn, làng Long Tuyền.

Những người đi cùng Đinh Thụy Long đều đã bị trói lại.

Anh ta cũng bị vứt dưới đất, xương cốt đều đã bị đánh gãy, ”cây gậy” thứ ba giờ cũng thành phế vật, anh ta ngồi dựa vào một cái cột, gương mặt toát lên vẻ đau đớn cùng cực, ngay cả sức nói chuyện cũng không còn.

”Giang Thần, anh ra tay cũng thật độc ác.”

Hứa Tinh nhìn những người này một lượt, lướt tới chỗ Đinh Ngọc Long, thấy anh ta bị thương nặng, ngồi thở thoi thóp như sắp chết, cô ta không khỏi nhíu mày, nói: ”Vết thương của Đinh Ngọc Long có vẻ rất nghiêm trọng, thế này liệu có chết người không, nếu anh ta chết thì rắc rối lắm.”

Giang Thần tùy tiện mỉm cười: ”Yên tâm đi, tuyệt đối sẽ không chết người, à đúng rồi, sau khi cảnh sát tới, mọi người phải làm chứng cho tôi đấy, tôi chỉ là phòng vệ chính đáng thôi.”

Nghe anh nói vậy, những người còn lại không khỏi sửng sốt

Phòng vệ chính đáng?

Anh chẳng bị thương chỗ nào, còn những người kia thì đều bị anh đánh cho gãy tay lìa chân, đấy mà là phòng vệ chính đáng ư? Có mà là cố ý tấn công mới đúng.

Hứa Tinh nhìn Giang Thần một lúc.

Tên này càng ngày càng bí hiểm.

Không những y thuật cao cường mà ngay cả võ thuật cũng rất lợi hại.

Sau khi mọi chuyện kết thúc, địa vị của Giang Thần chính thức thăng hạng, rất nhiều người chủ động tới chào hỏi anh, cảm ơn anh vì đã cứu bọn họ lần này, bằng không hậu quả khó mà lường được.

Đường đến khu vực thành phố này có hơi xa.

Cho nên phải hai tiếng đồng hồ sau, cảnh sát mới tới.

Bọn họ tra hỏi cặn kẽ mọi chuyện rồi mới đưa Đinh Ngọc Long đi.

Cả Quan Tuyền cũng bị cảnh sát giải đi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi