LONG VƯƠNG TRỞ LẠI

Chương 797

Hà Diễm Mai chỉ vào sống mũi Giang Thần, liên tục sỉ vả.

Cuối cùng, bà ta mới giơ tay ra nói: ”Còn bao nhiêu tiền mau lấy ra hết, để mẹ cất.”

Giang Thần biết nếu hôm nay anh lấy chỗ tiền này ra thì kiểu gì người mẹ vợ này cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho mình.

Con ngươi trong mắt anh khẽ đảo đảo.

Đường Sở Sở biết hôm qua anh đã đưa ba triệu cho Đinh Ngọc Long.

Giờ anh lấy một triệu ra.

”Mẹ ơi, con, con chỉ còn có hai triệu, đó, đó là tiền lương mười năm đi lính của con…”

”Không nói nhiều, lập tức chuyển vào tài khoản của mẹ.”

”Được, được ạ.”

Giang Thần lấy điện thoại ra, đăng nhập vào mạng chuẩn bị chuyển khoản.

Đợi sau khi tiền được bắn sang tài khoản của mình rồi, Hà Diễm Mai mới buông tha cho Giang Thần.

Đường Sở Sở kéo Giang Thần về phòng.

Trở về phòng, cô cúi đầu giống như một đứa trẻ vừa làm sai chuyện gì đó: ”Chồng ơi, em xin lỗi, là do em vô dụng khiến anh gặp phiền phức.”

Giang Thần chỉ đáp: ”Không sao, có điều lần này thật sự hết tiền rồi.”

”Haizz.”

Đường Sở Sở ngồi trên giường, cô thở dài thườn thượt.

”Biết trước sẽ thế này thì em đã không mua lại Vĩnh Thái, giờ gây ra bao nhiêu chuyện, không những hết sạch tiền trong thẻ mà còn liên lụy đến gia tộc…”

Cô tự trách bản thân.

Định giơ tay tự vả mặt mình.

Giang Thần kịp thời kéo tay cô lại.

”Em là cái gì vậy, anh nói rồi, không sao cả, anh sẽ giải quyết, cho anh chút thời gian được không?”

”Huhu…”

Đường Sở Sở nhào vào ngực Giang Thần, khóc toáng lên.

Giang Thần ôm lấy cô.

Mùi hương từ người anh phả vào mũi cô.

Anh ôm Sở Sở an ủi rất lâu.

Lúc này Đường Sở Sở mới thôi không khóc nữa, bèn hỏi: ”Chồng ơi, giờ nhà họ Đường coi như là tận diệt rồi, ngay cả bữa cơm ăn cũng thành vấn đề, anh có cách nào giúp bọn họ vượt qua độ này, trở lại như cũ được không?”

Giang Thần đáp: ”Tạm thời thì chưa, nhưng sẽ có nhanh thôi, trước mắt cứ để bọn họ nếm chút mùi vị sống vất vả đã, người nhà này quá tự phụ luôn rồi.”

”Ừm.”

Chuyện tới nước này, Đường Sở Sở cũng không còn cách nào khác.

Giờ cô lại rất tin tưởng vào Giang Thần.

Dạo này từ anh toát ra một loại năng lực rất mạnh.

Giúp cô vượt qua mấy lần gặp khó khăn.

Giang Thần đứng dậy, nói: ”Đúng rồi, anh ra ngoài một lát.”

”Được.”

Đường Sở Sở gật đầu.

Cô không hỏi Giang Thần ra ngoài làm gì.

Giang Thần rời khỏi phòng, chào Hà Diễm Mai bà Đường Bác một tiếng rồi rời khỏi nhà.

Anh lái xe tới phòng khám phàm nhân.

Cùng lúc này.

Trong phòng làm việc của phó tổng giám đốc trên tầng cao nhất tòa nhà Thời Đại Khoa.

Hứa Tinh mặc một bộ quần áo công sở lịch sự.

Áo tấc và quần đùi màu đỏ, tất đen đi kèm với giày cao gót màu đỏ.

Mái tóc dài ánh đỏ xoăn bồng bềnh rủ xuống bờ vai cô ta, làn da trắng nõn, đôi môi đỏ mọng gợi cảm, từ cơ thể tỏa ra nét quyến rũ trưởng thành của một người phụ nữ thành thị.

Cô ta cầm một chiếc bút trong tay, đầu ngón tay không ngừng quay tròn chiếc bút.

”Giang Thần này, rốt cuộc có lai lịch như thế nào?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi