LONG VƯƠNG TRUYỀN THUYẾT (ĐẤU LA ĐẠI LỤC 3)

Biên soạn: Đức Uy

Bản convert lấy từ truyencv.com

---------------------------------------------- 

"Đây chính là chuyện tốt a! Liên Bang chúng ta thành thị cấp một có tổng cộng 18 cái, chia làm năm bộ phận, chính là Đông Nam Tây Bắc Trung. Mỗi một bộ phận đều có mấy toà thành lớn, như thành thị cấp một trung bộ kỳ thực chỉ có hai toà, chính là Thiên Đấu Thành cùng Sử Lai Khắc Thành. Tuy rằng số lượng ít, nhưng trên đại lục chúng lại có địa vị vô cùng quan trọng. Phía Đông của chúng ta trái lại là địa phương có nhiều tòa thành cấp một nhất, tổng cộng có 5 toà thành thị cấp một, lập thành Thiên Hải Liên Minh, chính là liên mình của năm thành phố lớn nhất ven biển. Đông Hải Thành chúng ta là thành phố lớn thứ nhì khu vực Đông Hải, tất nhiên cũng ở trong liên minh này."

"Thiên Hải Liên Minh Thi Đấu, chủ yếu là để chọn nhân tài ưu tú, đồng thời cũng là cơ hội để các thành phố lớn thể hiện tiềm lực và sự phát triển của mình, là việc trọng đại 3 năm/lần. Nhân tài nếu có thể hiển lộ tài năng qua cuộc thi này, tương lai nhất định sẽ xán lạn. Một số thí sinh đặc biệt ưu tú còn đại biểu Thiên Hải Liên Minh tham gia Toàn Liên Bang Thi Đấu 5 năm/lần nữa. Đây mới thực sự là việc trọng đại của toàn đại lục. Đừng nói ngươi cũng chưa từng nghe qua nha!?"

Vẻ mặt của Đường Vũ Lân có chút lúng túng, hắn đúng là chưa từng nghe nói qua! Ngạo Lai Thành vốn là loại thành thị nhỏ, hắn làm sao có thể nghe được, coi như là có người nhắc đến, khi đó hắn còn quá nhỏ, làm sao chú ý tới.

"Toàn Liên Bang Thi Đấu tổ chức ở Sử Lai Khắc Thành đúng không?" Hứa Tiểu Ngôn vừa khiếp sợ nhìn Đường Vũ Lân thi triển Thùng-Nước-Gạo thần công quét sạch các món ăn trên bàn, vừa nói.

"Đúng vậy! Đúng là được tổ chức ở Sử Lai Khắc Thành. May là Sử Lai Khắc Học Viện không tham dự thi đấu, nếu không, vị trí dẫn đầu cũng khỏi cần phải đoán. Địa vị đệ nhất học viện trên đại lục, vạn năm qua đều chưa hề bị lung lay."

Hứa Tiểu Ngôn nhảy cẫng lên nói: "Đây chẳng phải là nói, chúng ta cũng có hi vọng?"

Tạ Giải nghe xong lời của nàng, chợt như quả bóng xì hơi, "Có cơ hội sao? Tuổi tác chúng ta vẫn quá nhỏ, trước đây rất lâu ta đã có tính toán qua. Sang năm chính là thời điểm Toàn Liên Bang Thi Đấu. Mà khi đó, chúng ta tất cả đều là 11 tuổi. Thi đấu theo độ tuổi, 10 – 15 tuổi là nhóm thiếu niên, chúng ta 11 tuổi tham gia, cũng quá sức chịu thiệt. Dù sao cũng phải đối mặt với các thiên tài hàng đầu của toàn Liên Bang. Tiền đề là năm nay chúng ta được tham gia Thiên Hải Liên Minh Thi Đấu, đồng thời đạt được top 6 trong nhóm thiêu niên mới có tư cách đi tới Sử Lai Khắc Thành. Còn lần tiếp theo, chúng ta vừa vặn 16 tuổi, vượt quá tuổi tham gia nhóm thiếu niên trong Liên Bang Thi Đấu, chỉ có thể tham gia vào nhóm thanh niên từ 15-20 tuổi. Có thể thu được thành tích tốt thực sự khó như lên trời. Vì lẽ đó. Chúng ta chỉ có thể trách là sinh không gặp thời."

Đường Vũ Lân vẫn vội vàng ăn ăn uống uống, nhún vai, nói: "Không cần quan tâm đến thứ hạng, nếu có thể đi xem một chút là tốt lắm rồi. Cần gì phải tranh đua thua thiệt."

Cổ Nguyệt nói: "11 tuổi thì làm sao? Ai quy định 11 tuổi thì không thể đạt quán quân? Chính mình còn không tin vào bản thân, ai sẽ đối với ngươi có lòng tin? Một khi đã làm, phải cố gắng đạt kết quả tốt nhất!" Nói xong, nàng đứng lên, cất khay cơm.

Nhìn nàng rời đi, Tạ Giải bĩu môi, "Nói như đúng rồi, làm như chúng ta được tham gia Thiên Hải Liên Minh Thi Đấu vậy. Chỉ có một mình Vũ Lân được tham dự, có biết hay không?"

Đường Vũ Lân không lo nổi mấy chuyện đó nữa, thức ăn ngày hôm nay đặc biệt ngon, như một bữa tiệc dành cho hải thần vậy! Hắn từ nhỏ sinh sống ở cạnh biển cũng chưa từng ăn thứ đồ tốt như này. Không chỉ mùi vị thơm ngon, hơn nữa ăn vào toàn thân đều ấm áp khoan khoái không hiểu vì sao.

Ăn ngon, buổi chiều bọn trẻ lại tụ tập cùng nhau. Thảo luận về năng lực của Vũ lão sư, bàn bạc bố trí chiến thuật.

Về việc làm sao chiến thắng Vũ lão sư, bọn họ xưa nay đều không hề cân nhắc qua, thế nhưng, ít nhất cũng phải kiên trì càng lâu càng tốt mới được.

Thực chiến hôm nay khiến Đường Vũ Lân đối với bản thân mình tự tin hơn nhiều, uy năng của Thiên Niên Lam Ngân Thảo rõ ràng so với trước đây mạnh mẽ hơn rất nhiều. Hơn nữa, Hồn Linh Tiểu Kim Quang rốt cục cũng đem lại tác dụng trong thực chiến, nếu như không phải nhờ sự hỗ trợ của nó, lúc đó Đường Vũ Lân hẵn phải chật vật tìm cách hóa giải Băng Hỏa Quang Cầu hai tầng nổ tung. Đối với công kích tiếp sau đó của Cổ Nguyệt khẳng định rất khó lòng phòng bị.

Theo Đường Vũ Lân, năng lực mạnh mẽ nhất của Cổ Nguyệt chính là thuộc tính Không Gian. Năng lực này giúp cho nàng trong nháy mắt thuấn di, đem lại cho nàng phương thức chiến đấu thiên biến vạn hóa.

Bàn bạc, tổng hợp, bàn bạc, tổng hợp, phương án cuối cùng để ứng đối của bọn Đường Vũ Lân chốt lại chỉ có một cái. Chính là, phối hợp.

"Tiểu Ngôn, ngươi nói ngươi vào ban đêm sẽ mạnh hơn một chút, sau bữa cơm chiều có thể để cho chúng ta xem thử được không?" Đường Vũ Lân hướng về Hứa Tiểu Ngôn hỏi, chỉ có hiểu rõ hơn đồng bọn của mình, mới có thể phối hợp tốt được.

"Được rồi." Hứa Tiểu Ngôn sau khi thoáng do dự một chút liền sảng khoái đáp ứng.

Trên thực tế, trước khi đến trường, các trưởng bối trong nhà còn cố ý căn dặn nàng, không nên tùy tiện tiết lộ năng lực đặc thù của mình. Thế nhưng, sau khi đến nơi này, Hứa Tiểu Ngôn đối mặt với các bạn có thể coi là thiên tài hàng đầu của toàn bộ Đông Hải Thành, một trận chiến ban ngày mang lại cho nàng áp lực cực lớn. Nàng hiểu rõ, nếu muốn lưu lại, điểm trọng yếu nhất chính là có thể nhận được sự tán thành của các bạn hay không.

Vì lẽ đó, nàng chỉ hơi chần chừ một chút liền đồng ý, chung quy phải thể hiện ra năng lực của mình, nếu không thì dựa vào cái gì để có thể lưu lại trong một tổ hợp toàn thiên tài thế này? Vẻn vẹn dựa vào quan sát nhỏ bé cùng điều khiển tinh chuẩn, vẫn còn chưa đủ!

Ăn xong cơm tối, màn đêm buông xuống.

Đường Vũ Lân bốn người đi tới sân thể thao của học viện, hướng về rừng cây nhỏ.

Bất kể là Đường Vũ Lân, hay là Tạ Giải cùng Cổ Nguyệt, đều tò mò đối với việc Hứa Tiểu Ngôn nói ban đêm sẽ trở nên mạnh hơn. Trên Đấu La Đại Lục, Võ Hồn chính là thiên kỳ bách quái tồn tại, mọi khả năng đều có thể xảy ra. Ví dụ như Lục Hệ Nguyên Tố Chưởng Khống của Cổ Nguyệt, cũng là trước đây chưa từng nghe qua, vậy Hứa Tiểu Ngôn có thể mang điều gì mới lạ đây?

Trong ánh sáng tối tăm của rừng cây nhỏ, Cổ Nguyệt giơ tay lên, nâng lên một chùm kim quang sáng rực, màu vàng kim nhàn nhạt bên trong lòng bàn tay lưu chuyển, soi sáng xung quanh.

Tạ Giải cảm thấy có chút hưng phấn, trời tối đen như mực, trong rừng cây nhỏ của học viện, loại cảm giác yên tĩnh này khiến người ta có cảm giác vô cùng thần bí và hưng phấn.

Hứa Tiểu Ngôn đi tới phía trước, nàng ngẩng đầu liếc mắt nhìn về phía bầu trời. Rừng cây nhỏ cũng không tính là cành lá quá xum xuê, càng không thể che kín bầu trời như trong Thăng Linh Đài.

Bầu trời đầy sao sáng lấp lánh, nàng khe khẽ gật đầu, "Ta bắt đầu đây."

Khoát tay, hướng về không trung vung lên. Một vòng Hồn Hoàn màu vàng từ dưới chân nàng bay lên, Băng Trượng thon dài xuất hiện trong lòng bàn tay nàng tự lúc nào.

Kim quang của Cổ Nguyệt rọi vào trên băng trượng, khiến cho nó phản chiếu ra sắc vàng nhàn nhạt, thêm phần lộng lẫy thần thánh.

Khuôn mặt nhỏ của Hứa Tiểu Ngôn trở nên nghiêm túc, băng trượng trong tay giơ lên cao, con mắt của nàng trong chớp mắt đột nhiên sáng lên.

"Thượng Thiên Tinh, Sáng Lấp Lánh, Vĩnh Xán Lạn, Trường An Ninh! Ban tặng cho ta sức mạnh đi, Tinh Luân của ta." Trong tiếng khẽ ngâm ôn nhu của nàng, đỉnh băng trượng đột nhiên sáng lên. Đường Vũ Lân ba người mơ hồ nhìn thấy một đạo hào quang màu vàng nhạt từ trên trời giáng xuống, rơi vào bên trên băng trượng của nàng.

Nhất thời, đỉnh băng trượng lại như một ngọn đèn sáng, một đoàn kim quang tỏa sáng khắp nơi, dần dần hóa thành một vòng sáng bên trong có ngôi sao sáu cánh*.

*Lục Mang Tinh

Đây là…

Võ Hồn biến dị?

Đường Vũ Lân ngay lập tức nghĩ đến khả năng này, hơn nữa, nàng rõ ràng là có thể khống chế Võ Hồn biến dị của mình.

Tinh Luân xuất hiện, khí chất trên người Hứa Tiểu Ngôn cũng bắt đầu phát sinh biến hóa, nguyên bản từ hình tượng ôn nhu nhu nhược, đột nhiên trở nên kiên cường hơn, trong ánh sao lượn lờ lại trở nên cao quý trang nhã, có cảm giác lẫm liệt bất khả xâm phạm.

Hồn hoàn dưới chân cũng tràn ngập điểm điểm tinh quang, trên trán, một điểm kim tinh sáng lên, trở thành trang sức xinh đẹp nhất của nàng.

Băng trượng vung nhẹ, Lục Mang Tinh thần kỳ kia đột nhiên bay ra, trực tiếp rơi vào dưới chân Tạ Giải.

Trong phút chốc, Tạ Giải chỉ cảm giác được mình toàn thân căng thẳng, đồng thời trên người lạnh lẽo, đã mất đi năng lực hành động.

Ánh sao óng ánh, từng đạo từng đạo tinh tuyến từ dưới chân hắn bay lên, chỗ nào nó đi qua liền hóa thành một đạo hàn băng xiềng xích, niêm phong lấy thân thể của hắn.

Tạ Giải vội vàng thôi thúc hồn lực tiến hành chống lại, nhưng hắn giật mình phát hiện, từ nơi sâu xa tựa hồ có một loại sức mạnh đặc thù phong ấn mình lại, tốc độ vận chuyển hồn lực so với bình thường lại trì trệ hơn nhiều.

Chuyện này...

Sắc mặt Hứa Tiểu Ngôn thoáng có vẻ hơi trắng xám, nàng nhìn về phía Đường Vũ Lân, nói: "Buổi tối, ta có thể mượn sức mạnh của Tinh Luân. Vì lẽ đó Võ Hồn của ta mới gọi là Tinh Luân Băng Trượng, mà không phải Băng Trượng thông thường như ca ca. Tinh Luân Băng Trượng là Võ Hồn biến dị đặc thù của gia tộc ta lưu truyền từ thời thượng cổ, mấy trăm năm qua, mới chỉ có mình ta thức tỉnh được. Tinh Luân sẽ nương theo thực lực của ta trưởng thành mà trưởng thành, vì lẽ đó, Hồn Linh của ta bất kể là cái gì, sau khi hấp thu đều sẽ biến thành một phần của Tinh Luân. Chỉ có vào ban đêm mới có thể phát huy được uy năng chân chính. Vào ban ngày ta chỉ là một tên Băng Trượng Hồn Sư phổ thông mà thôi. Mà đến buổi tối, ta có thể được ánh sao che chở."

"Tinh Luân ngoài thuộc tính băng hàn ra còn cho ta một số thuộc tính tử vi để ta mượn lực lượng của sao trời. Chỗ tốt nhất của tử vi thuộc tính là ở kỹ năng Tinh Luân Băng Liên, khóa tuyệt đối. Bằng vào thực lực của ta hiện tại, dùng tinh luân tiếp dẫn có thể khóa cứng một người. Hóa giải toàn bộ tốc độ và tu vi của hắn. Tinh Luân Băng Liên này hiện tại có thể giam giữ đối thủ tối thiểu một giây!”

Tinh Luân Băng Liên, thật đáng sợ!

****

Biên soạn: Đức Uy

Bản convert lấy từ tangthuvien.vn

* Vì sau khi kiểm tra, mình phát hiện thấy bản convert bên truyencv.com bị thiếu mất một số chap nên mình bổ sung cho đủ số lượng.

Để thống nhất với truyencv, những chap thiếu mình sẽ đặt stt theo chap liền trước.

---------------------------------------------

Chương 190.2: Thắng! (Soạn bổ sung)

Đường Vũ Lân cùng Cổ Nguyệt liếc nhau, chỗ sâu trong đáy mắt đều đã hiện lên vẻ khiếp sợ.

Tinh Luân thuộc tính? Cái này bọn hắn cho tới bây giờ vẫn đều chưa từng nghe nói qua. Nhưng mà, sự thật bày ra ở trước mắt, Tạ Giải tu vi hồn lực cao nhất trong số mọi người, đã qua 5 giây, cũng còn không thể từ trong Tinh Luân giãy thoát ra được.

5 giây, chuyện có thể làm thật sự là nhiều lắm. Đường Vũ Lân cũng không dám khẳng định, mình có thể giãy thoát ra được hay không?

"Sau khi thi triển ra Tinh Luân Băng Liên, ngươi còn có sức chiến đấu sao?" Cổ Nguyệt đột nhiên hỏi Hứa Tiểu Ngôn.

Hứa Tiểu Ngôn cười khổ lắc đầu, "Không được, thời điểm thi triển năng lực Tinh Luân Băng Liên, ta còn không thể di động, nếu không sẽ bị giải trừ ngay lập tức. Bằng không uy lực của nó cũng sẽ không lớn như vậy rồi. Bởi vậy, ưu thế lớn nhất của năng lực này chính là phối hợp. Bên trong điển tịch được ghi chép lại của gia tộc ta, chờ tu vi của ta trở nên cao hơn, Tinh Luân thuộc tính còn có thể có thêm những năng lực khác kèm theo. Cũng tương đương với Hồn Hoàn của ta vào ban đêm có thể thêm được hai hồn kỹ, là biến dị của Song Sinh Võ Hồn. Chẳng qua là ban ngày thì không có biện pháp nào; cũng chỉ là Băng Trượng Võ Hồn bình thường mà thôi."

Quả nhiên, năng lực cường đại cũng sẽ có hạn chế cường đại. Khi thi triển Tinh Luân Băng Liên không thể di động, không thể tiếp tục công kích. Hạn chế này khiến cho nàng dưới tình huống 1 chọi 1 cũng không phải là vô địch. Vả lại chỉ có thể là vào ban đêm mới có thể sử dụng. Nhưng dù cho là vậy, khi phối hợp cùng đồng đội, đây lại là một hồn kỹ vô cùng khủng bố. Thời điểm mấu chốt, tuyệt đối có thể phát ra được tác dụng xoay chuyển càn khôn.

Tối thiểu có thể khóa tuyệt đối được 1 giây, có thể làm được rất nhiều chuyện.

"Thu hồi thần thông lại giùm đi, tiểu cô cô." Tạ Giải vẻ mặt đau khổ.

Hứa Tiểu Ngôn tự nhiên cười một tiếng, Tinh Luân Băng Trượng trong tay hào quang lóe lên, kim quang cùng Băng Liên * trên người Tạ Giải đồng thời biến mất. Kỳ thật nàng cũng sắp kiên trì không nổi, đằng sau sự cường đại, là tiêu hao cực lớn. Mà Tạ Giải nếu như tiếp tục giãy giụa, vẫn có cơ hội giãy dụa ra được.

* xích băng

Đường Vũ Lân hướng về Hứa Tiểu Ngôn duỗi ra ngón tay cái. Hứa Tiểu Ngôn Tinh Luân đệ nhất hồn kỹ, Tinh Luân Băng Liên, đã làm rung động toàn bộ đoàn đội bọn họ.

Đây là thần kỹ! Đấu La Đại Lục, quả nhiên không gì không thể thấy!

"Đáng tiếc, chúng ta không có biện pháp cải biến ngày đêm. Nếu không, nói không chừng sẽ cho Vũ lão sư một phần kinh hỉ." Tạ Giải giọng run run nói ra.

Hiện tại thân thể của hắn còn có chút cứng ngắc và run rẩy, Tinh Luân Băng Liên kia là do Tinh Luân và Băng thuộc tính kết hợp lại, bị dính vào không phải là sự tình thoải mái gì cho cam.

Đường Vũ Lân mỉm cười nói: "Chuyện này không thành vấn đề, chúng ta có thể chủ động tìm Vũ lão sư luận bàn mà. Ta tin tưởng thầy nhất định sẽ không phản đối."

Tạ Giải cùng hắn liếc nhau, đáy mắt lập tức lộ ra một ánh mắt cáo giảo hoạt, cảm giác lạnh lẽo cứng đơ vừa rồi cũng không nên chỉ có mình hắn cảm nhận chứ nhỉ?

Khóa tuyệt đối 1 giây, he he, nói không chừng có thể cho Vũ lão sư một cái kinh hỉ rất lớn nha!

Sau một khắc, bốn người rất ăn ý toàn bộ khoanh chân ngồi xuống tại chỗ, bắt đầu minh tưởng tu luyện.

………

"Các ngươi hiện tại muốn hướng về ta khiêu chiến?" Vũ Trường Không đối với 4 tên đệ tử trước mặt có chút kinh ngạc.

"Đúng vậy, mời lão sư chỉ điểm cho tụi con." Đường Vũ Lân nói rất chân thành.

"Đi thôi." Vũ Trường Không nhẹ gật đầu. Lúc này đã muộn, ký túc xá cơ bản cũng đã tắt đèn, hắn cũng không mang theo tụi học trò đi thực chiến khu, mà lại trực tiếp đến sân thể dục. Những tiểu tử này tự tìm phiền phức, hoặc là nói muốn cho hắn một ít kinh hỉ. Vô luận loại nào, đều dư sức thỏa mãn tụi hắn.

Sân thể dục yên tĩnh, tối đen như mực. Vũ Trường Không đi thẳng đến giữa thao trường mới dừng bước lại. Áo trắng nhẹ bay, thản nhiên nói: "Đến đây đi."

Đường Vũ Lân nói: "Vũ lão sư, ngài cường đại như vậy, có phải hay không nên áp chế thực lực cùng tụi con đối kháng? Chúng con bất quá chỉ là nhị hoàn, ngài cũng đem tu vi áp chế đến cảnh giới nhị hoàn, hồn kỹ cũng chỉ có thể sử dụng hai cái đầu tiên, có được không?"

Vũ Trường Không hai mắt híp lại, hắn là người trưởng thành, nếu như ngay cả tâm tính bọn nhỏ cũng đoán không ra, vậy thì không xứng làm lão sư rồi! Từ bên trong lời nói của Đường Vũ Lân, hắn rõ ràng nghe ra, những tên tiểu tử này là muốn giành chiến thắng!

Thực lực ba người bọn họ mình đều biết rất rõ, như vậy, vấn đề cũng chỉ có khả năng xuất hiện ở trên người Hứa Tiểu Ngôn mà thôi.

"Có thể." Vũ Trường Không lãnh đạm trả lời.

Đường Vũ Lân cùng đồng bạn trao đổi ánh mắt một chút, lập tức mang theo ba người nhanh nhẹn lui về phía sau, đồng thời tổ hợp trận hình.

Vẫn như cũ, hắn ở phía trước nhất, Tạ Giải bên cạnh, Cổ Nguyệt đứng sau lưng, Hứa Tiểu Ngôn thì đứng sau Cổ Nguyệt.

Bốn người tạo thành một chỉnh thể.

Từng vòng Hồn Hoàn sáng lên, vào ban đêm trở nên đặc biệt rõ ràng, nhất là Hồn Hoàn màu tím dưới chân Đường Vũ Lân, giúp hắn có thêm vài phần khí chất.

Từng cây Lam Ngân Thảo ùn ùn mọc ra, lập tức bao trùm lấy phạm vi mấy chục mét vuông xung quanh, đem đồng đội toàn bộ che khuất ở phía sau. Cùng lúc đó, trên cánh tay phải của Đường Vũ Lân, Kim Quang lượn lờ, quang mang vàng kim nhạt lóe lên, Kim Lân bao trùm lấy cánh tay phải hắn trong từng khối vảy hình thoi. Hắn khẽ quát một tiếng, mãnh liệt hướng về Vũ Trường Không vọt tới. Từng cây Lam Ngân Thảo ùa lên, trực tiếp thôi động đệ nhất hồn kỹ, Quấn Quanh!

Trên trăm cây Lam Ngân Thảo gào thét tràn lên, Thiên Niên Hồn Kỹ phát động, vẫn là tương đối kinh người. Thời điểm khi Đường Vũ Lân khởi xướng công kích, không khí bị Lam Ngân Thảo kéo theo phát ra nhiều tiếng kêu to. Trong đó một sợi Lam Ngân Thảo nhẹ nhàng linh hoạt bắn một đạo nhân ảnh vào không trung, chính là Tạ Giải. Tạ Giải từ trên đỉnh đầu Vũ Trường Không bay qua, thân thể đột nhiên hạ xuống, không có nửa điểm giữ lại, Song Long Phong Bạo phóng thích, từ trên trời giáng xuống, bộc phát công kích.

Không chỉ có như thế, từng đạo Phong Nhận, Hỏa Cầu, Băng Chùy, từ bên trong khe hở của Lam Ngân Thảo bắn ra, toàn bộ bắn chụm về hướng Vũ Trường Không; đi sau mà đến trước. Thời điểm thân thể Tạ Giải bắt đầu hạ xuống, chúng cũng đã đến trước mặt Vũ Trường Không trước tiên.

Để chiến thắng Vũ lão sư, bọn hắn đều rất rõ ràng, thời gian càng dài, cơ hội lại càng nhỏ, chỉ có lập tức bộc phát, mới có thể có cơ hội giành được thắng lợi.

Vũ Trường Không đứng ở chỗ này, tay phải nắm Thiên Sương Kiếm, tay trái điểm nhẹ mũi kiếm. Đối mặt với công kích của mấy đứa nhỏ, hắn đứng yên tại chỗ không chút sứt mẻ, trên mặt cũng không xuất hiện bất kỳ tâm tình chấn động nào. Tựa hồ trên thế giới này, vốn cũng không có tồn tại nào có thể ảnh hưởng đến tâm tình của hắn vậy.

Mắt thấy công kích sắp tới người, cùng lúc đó, Thiên Sương Kiếm trong tay hắn bắn lên, một vòng hào quang lam nhạt khuếch trương ra. Vầng sáng này tựa như có lực hấp dẫn vô tận vậy, hút lấy công kích của Cổ Nguyệt, dẫn dắt chúng chuyển hướng lên không trung. Cổ Nguyệt chỉ cảm thấy ở trong nháy mắt mình đã mất đi quyền khống chế đối với những nguyên tố công kích này.

Đơn giản, hữu hiệu. Chính là thứ Vũ Trường Không am hiểu.

Song Long Phong Bạo không ngừng cắn nát từng đạo nguyên tố công kích, nhưng khí thế từ trên không trung đánh xuống cũng đã bị ảnh hưởng, không còn được như lúc đầu.

Tử Quang trong mắt Vũ Trường Không lóe lên, Đường Vũ Lân theo bản năng liền vận chuyển Tử Cực Ma Đồng để đối kháng, nhưng vẫn là một hồi mê muội truyền đến, Lam Ngân Thảo quấn quanh cũng do đó mà chậm lại một nhịp.

Đây là chơi xấu mà? Vũ lão sư lại còn dùng Tử Cực Ma Đồng? Mặc dù không hề vận chuyển toàn lực, nhưng đây cũng chính là chơi xấu!

Bất quá, tuy rằng ý nghĩ này xuất hiện, nhưng xu thế hắn vọt tới trước vẫn không chút nào ngừng lại. Lam Ngân Thảo vẫn như cũ, quấn quanh mà lên.

Vũ Trường Không Thiên Sương Kiếm quay lại, sự trầm tĩnh nặng nề lúc trước biến mất, chuyển thành một sự nhẹ nhàng không gì sánh bằng. Từng đạo tia kiếm nhẹ nhàng linh hoạt lặng yên bay ra, chuẩn xác rơi vào bên trên từng đám cây Lam Ngân Thảo. Mặt ngoài Lam Ngân Thảo lập tức xuất hiện sương vụ, sau đó từ từ lan rộng ra.

Tựa một một kiếm kia của hắn, đã bắn ra cả trăm đạo tia kiếm, không trật chút nào đã ngăn lại toàn bộ Lam Ngân Thảo.

Đường Vũ Lân trong nháy mắt đã biến thành người đơn độc, mà hắn cũng đã cách Vũ Trường Không rất gần.

Trên bầu trời, Song Long Phong Bạo hạ xuống, thân ảnh Vũ Trường Không đột nhiên trở nên mờ đi, Đường Môn tuyệt học, Quỷ Ảnh Mê Tung Bộ.

Lúc mới bắt đầu, Tạ Giải còn có thể đuổi theo bước tiến của hắn, không ngừng điều chỉnh phương vị công kích; nhưng mà, hắn biến hóa thật sự là quá nhanh, đến khi Song Long Phong Bạo sắp sửa rơi xuống đất, đã hoàn toàn mất đi mục tiêu. Công kích thất bại.

Một đạo tia băng bắn tới, Tạ Giải chỉ tới kịp dùng Quang Long Nhận để ngăn cản, hàn ý truyền đến, cả người hắn đã bị đụng bay ra ngoài.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi