LONG VƯƠNG TRUYỀN THUYẾT (ĐẤU LA ĐẠI LỤC 3)

Dịch giả: Tiểu Băng

Thiếu niên bay ngược ra ngoài, lúc Đường Vũ Lân đấm trúng, Lam Ngân Thảo đang quấn hắn cũng buông hắn ra, làm hắn bay vèo như đạn pháo ra ngoài, một tiếng nổ vang vang lên, cả người hắn bị gắn dính vào vách tường ngoài hành lang.

Đúng vậy, chính là "gắn", hắn hoàn toàn không có sức chống cự cú đấm vừa rồi.

Thiếu niên này là Chiến Hồn Sư Hệ Đánh Nhanh, am hiểu nhất chính là tốc độ và công kích, nhưng Chiến Hồn Sư Hệ Đánh Nhanh luôn có một nhược điểm, là sức phòng ngự kém, lần này bị đánh trúng, lại còn bị trúng đòn của một kẻ có sức mạnh còn mạnh hơn Chiến Hồn Sư Hệ Sức Mạnh là Đường Vũ Lân, cho nên… hắn ngất đi...

Đường Vũ Lân thở dốc, cả phòng cả trở thành đống hỗn độn.

Vân Tiểu núp dưới gầm giường, mỏ to mắt nhìn Đường Vũ Lân, trong lòng hoảng hốt.

Cái tên này, cái tên này...là con người hả? Cái tên lạnh lùng nhanh như điện kia thế mà cũng bị hắn đánh bay...

Đường Vũ Lân ngồi xuống, cẩn thận nhặt chăn lên, phủi sạch bụi, ôm vào lòng, may mà nó chỉ bị bẩn, không bị rách.

"Xảy ra chuyện gì?" một giọng nói sang sảng vang lên ngoài phòng.

Mười phút sau.

Đông Hải Học Viện, phòng giáo dục.

"Nói như vậy, chỉ là vì một cái chăn mà xảy ra chuyện?" Long Hằng Húc lạnh lùng nhìn bốn thiếu niên trước mặt, sắc mặt âm trầm.

Chu Trường Khê, Vân Tiểu, Đường Vũ Lân, và thiếu niên lạnh lùng, bốn người xếp thành một hàng.

Thiếu niên lạnh lùng mắt lạnh giá, ánh mắt sắc bén thỉnh thoảng liếc Đường Vũ Lân, bộ dạng như muốn xé nát nó ra.

Chu Trường Khê mặt xanh mét, trên người có không ít vết thương, nếu nhìn kỹ sẽ thấy trong mắt hắn có tia sợ hãi, hắn không dám nhìn Đường Vũ Lân lần nào.

Vân Tiểu kể lại mọi chuyện vô cùng chi tiết, lớp lang trật tự rõ ràng. Long Hằng Húc nghe là hiểu ngay.

Đường Vũ Lân ôm chăn đứng đó, cúi đầu nhìn đóa hoa nhỏ trên chăn, trong đôi mắt to đầy quật cường.

"Chu Trường Khê, vốn với phẩm loại Võ Hồn của ngươi, có thể được xếp vào lớp ba, chỉ là thấp chót lớp. Nhưng bây giờ xem ra, phẩm hạnh của ngươi cũng thấp theo. Bị đánh đòn đáng lắm, cả đời ở lại lớp năm luôn đi." Long Hằng Húc lạnh lùng.

Chu Trường Khê muốn cãi lại, nhưng nhìn thấy ánh mắt âm trầm của Long Hằng Húc thì biết điều im bặt.

"Hai người các ngươi cũng vậy, mới nhập học là đánh nhau, cũng bị xếp vào lớp năm. Bị đánh là đáng đời." Long Hằng Húc chỉ Vân Tiểu và thiếu niên lạnh lùng.

Thiếu niên lạnh lùng căn bản không để ý Long Hằng Húc, ánh mắt hắn chỉ tập trung vào Đường Vũ Lân, một bên gò má sưng lên, may mà trước khi bị đánh trúng, hắn đã kịp nghiêng đầu né bớt, nếu không chắc hàm răng cũng không còn lại mấy cái.

Vân Tiểu giật mình: "Long chủ nhiệm, ta đâu có tham gia đánh nhau! Từ đầu đến cuối, ta chỉ ở ngoài đứng xem mà thôi."

Long Hằng Húc lạnh lùng: "Các ngươi là người cùng phòng, thấy bạn đánh nhau không biết ngăn lại, mà chỉ biết lo cho thân mình. Tinh thần trọng nghĩa của ngươi để ở đâu? Tuổi còn nhỏ đã xảo trá như vậy, lớn lên sẽ như thế nào? Còn cãi cái gì nữa!"

"Còn ngươi!" Ánh mắt hắn cuối cùng rơi vào Đường Vũ Lân, "Ngươi giỏi lắm! Một đánh hai, việc này vốn không phải ngươi sai. Ngươi bị người ta khiêu khích trước, nam nhân có nhiệt huyết là chuyện tốt. Cho nên, không xử phạt ngươi. Nhưng Võ Hồn của ngươi chỉ là Lam Ngân Thảo, nên cũng chỉ có thể ở lớp năm."

Đường Vũ Lân kinh ngạc ngẩng đầu, hắn tưởng mình sẽ phải là người bị phạt nặng nhất, dù sao, cũng là hắn đánh người, hơn nữa đánh không hề nhẹ. Chu Trường Khê một mảng người xanh xanh tím tím, thiếu niên lạnh lùng mặt sưng phù như màn thầu. Thế mà mình không bị xử phạt?

"Cảm ơn ngài công bằng." Đường Vũ Lân vội nói.

Long Hằng Húc thản nhiên: "Tuy đánh nhau có nguyên nhân, nhưng, phá hư của công thì phải bồi thường. Ta sẽ để bên tài vụ tính số tiền phải bồi thường cho một cái cửa sổ, vách tường và giường ngủ, rồi ngươi đem tiền nộp."

"A?" Đường Vũ Lân ngẩn ngơ. Nộp tiền? Cả người nó chỉ có ba ngàn đồng phụ thân cho, để tiêu vặt cho cả học kì.

Vì đi học được miễn phí ăn ở, nên lẽ ra chẳng có gì phải tiêu tiền.

"Đi ra ngoài đi. Có bản lĩnh, các ngươi trở về tiếp tục đánh nhau. Nếu còn đánh nữa, các ngươi sẽ bị ghi vào hồ sơ. Nó có quyết định tới tương lai các ngươi có được vào hệ cao cấp hay không, có thể trở thành Cơ Giáp sư hay không đấy, có muốn thử không? Có gan, thì các ngươi cứ đánh. Nếu thật muốn đánh, thì đừng để cho học viện biết được, nếu không, nghiêm trị không tha."

Đi ra phòng giáo dục, giọng Long Hằng Húc vẫn còn quanh quẩn bên tai, nhưng tâm tình Đường Vũ Lân đã tốt lên rất nhiều, tuy còn chưa biết phải bồi thường bao nhiêu tiền, nhưng ít nhất lần này đánh nhau, học viện đã xử công bằng, không vì Võ Hồn nó không tốt mà ưu ái cho người khác.

Phòng giáo dục.

Long Hằng Húc nheo mắt, nói với thư ký: "Mang hồ sơ của Đường Vũ Lân tới đây."

"Chủ nhiệm, Võ Hồn của nó không phải chỉ là Lam Ngân Thảo hay sao?" Thư ký kinh ngạc hỏi.

Long Hằng Húc mỉm cười, "Lam Ngân Thảo? E là không phải đơn giản như vậy. Ngay ngày nhập học đầu tiên đã một đánh hai, trong đó còn có cả thằng nhóc nhà họ Tạ, một thằng nhóc chỉ có Võ Hồn Lam Ngân Thảo bình thường có thể làm được hay sao? Hơn nữa, nó mới có chín tuổi đã tu phế Võ Hồn Lam Ngân Thảo tới cấp mười một, riêng chuyện đó đã là hiếm thấy. Phải chú ý tới nó nhiều một chút."

Trở lại ký túc xá, trong phòng vẫn lộn xộn, không có ai dọn giùm.

Đường Vũ Lân lặng lẽ để chăn lên bàn, nhặt nhạnh mọi thứ từ dưới đất lên.

Chu Trường Khê đứng ngay đó, hai nắm tay mở ra nắm lại mấy lần.

Thiếu niên lạnh lùng nhìn Vân Tiểu đang định leo lên giường mình nằm, chỉ chỉ lên trên, "Ngươi lên trên."

Vân Tiểu sững người, nhưng thấy thiếu niên lạnh lùng ánh mắt dễ sợ quá, nên chọn mỉm cười, nhanh chóng thu thập đồ đạc, leo lên giường trên. Hắn là người thông minh, không ngu đi ghẹo một cái núi lửa đang phập phù muốn nổ!

Bàn tay thiếu niên lạnh lùng lóe hào quang, không thấy hắn làm gì, một tấm ga giường sạch sẽ đã xuất hiện trong tay.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi