LONG VƯƠNG TRUYỀN THUYẾT (ĐẤU LA ĐẠI LỤC 3)

Dịch giả: Tiểu Băng

"Phanh —— "

Chu Trường Khê lảo đảo liên tục lùi lại, nhưng cuối và cũng không ổn định được thân hình, ngã ngồi phịch xuống.

Đường Vũ Lân lại chỉ hơi chao đảo. Cao thấp đã rõ.

Sao có thể như vậy? Chu Trường Khê ngơ ngác. Nếu hôm qua là bởi vì bị đánh bất ngờ, vậy còn hôm nay? Hôm nay rõ ràng hắn đã phóng xuất Võ Hồn, ngay cả lực tăng phúc của Hồn Kỹ cũng đã dùng tới, vậy mà tuy rõ ràng cũng có hiệu quả, nhưng vẫn bị ngã.

"Ngừng!" Vũ Trường Không quát to, chỉ vào Chu Trường Khê: "Ngươi, bị loại."

Hồn SưHệ Sức Mạnh lại thua đối thủ về mặt sức mạnh, thực là không cần đánh tiếp nữa.

"Vì sao ngươi không dùng Võ Hồn?" Vũ Trường Không nhìn Đường Vũ Lân.

Đường Vũ Lân trả lời: "Hắn nói phải đấu sức lực với ta."

Mắt Vũ Trường Không lạnh như băng, "Hắn bảo ngươi ăn cứt ngươi cũng ăn sao? Trong mỗi cuộc chiến đấu, chiến thắng đối thủ, mới là mục tiêu duy nhất. Sư tử vồ thỏ cũng phải toàn lực ứng phó. Không được để cho đối thủ xíu cơ hội nào. Tấn cấp, tí nữa đánh tiếp."

Thua bị loại, thắng bị mắng. Tâm lý nặng nề đè lên ngực các học viên.

"Trận tiếp theo."

Đôi thứ hai ra thi đấu, là Vân Tiểu và Tạ Giải.

Vân Tiểu vẻ mặt đau khổ, nói với Tạ Giải, "Hạ thủ lưu tình a! Ta chỉ là Hồn SưHệ Phụ Trợ. Không đánh được."

Tạ Giải nói: "Tự cầu phúc đi."

"Bắt đầu!"

Vũ Trường Không ra lệnh một tiếng, Tạ Giải đã phóng ra. Quầng sáng vàng dưới chân gần như lao ra và lúc với hắn, tốc độ cực nhanh, Quang Long Chủy kéo theo ánh sáng vàng, trong tích tắc đã tới trước mặt Vân Tiểu.

Nhưng một màn kỳ dị đã xuất hiện, trên người Vân Tiểu lóe lên bạch quang, mọi người chỉ thấy mắt hoa lên một cái, một kích tất trúng của Tạ Giải rơi vào không trung.

Đường Vũ Lân đã đánh thắng Tạ Giải hai lần, nhưng đã đồng ý sẽ lại tái đấu, nên trận đấu này nó nhìn rất chăm chú. Nó nhìn thấy ngay lúc Tạ Giải vọt tới trước mặt Vân Tiểu, trên tay Vân Tiểu có cái gì đó sáng lòa lên, sau đó vị trí hai người thay đổi.

Nhưng Tạ Giải phản ứng rất nhanh, vừa thấy đối thủ biến mất, Quang Long Chủy đã chém ngược ra sau, cánh tay bẻ ngoặt một góc kỳ dị hầu như không thể nào làm được, quang ảnh lóe lên sau lưng.

Vân Tiểu chỉ mới kịp dùng Hồn Kỹ một lần, đã lại bị Quang Long Chủy bao phủ. Hồn Kỹ kia không thể sử dụng liên tục được.

Mắt thấy hắn sắp bị Quang Long Chủy chém trúng, một bàn tay to xuất hiện, kéo hắn sang bên.

"Ngừng!"

Tạ Giải quay người, Quang Long Chủy che trước ngực. Động tác cực nhanh, gương mặt nhỏ nhắn đầy khắc nghiệt. Bộ dáng anh tuấn mạnh mẽ đó làm đám nữ học viên mắt lấp lánh.

"Coi như cũng được, ngươi tấn cấp." Vũ Trường Không gật đầu với Tạ Giải, sau đó chuyển sang Vân Tiểu, "Ngươi phát động Hồn Kỹ lựa chọn thời cơ rất tốt, nhưng vẫn đánh giá sai thực lực của đối thủ. Sau khi phát động Hồn Kỹ thì phải nhanh chóng kéo dài khoảng cách. Hồn Sư Phụ trợ nếu bị Hồn SưHệ Đánh Nhanh khắc chế, thì chỉ còn cách nghĩ biện pháp tăng cường khả năng sinh tồn cho bản thân thôi."

"Vâng, cảm ơn sư phụ." Vân Tiểu cầm trong tay một cái vòng tròn, phía trên có những đường vân phức tạp mờ mờ. Lời của Vũ Trường Không hắn không nghe vào tai, hắn còn đang bận nghĩ, Tạ Giải mạnh như thế, Đường Vũ Lân đã đánh sưng mặt hắn như thế nào?

Sự thật chứng minh, Đông Hải Học Viện khi chia lớp rất độc địa, những cuộc tỉ thí tiếp theo, trận nào cũng bị Vũ Trường Không mắng cho xối xả.

Tất cả hai mươi học viên, có tám người là Khí Hồn Sư, căn bản không năng lực chiến đấu, năng lực phụ trợ cũng cực gân gà. Trong đám Chiến Hồn Sư, có ba kẻ là phế Võ Hồn Lam Ngân Thảo.

Trong tỉ thí thậm chí còn xuất hiện hai người Khí Hồn Sư không năng lực chiến đấu đấu với nhau, ngươi đẩy ta một phát, ta đẩy ngươi một cái.

Vũ Trường Không tuy đã sớm đoán ra học viên Lớp năm sẽ có chênh lệch, nhưng không ngờ lại kém tới cỡ này. Nếu không phải đây là giáo dục bắt buộc, thì đa số cái đám này không nên tu luyện tiếp nữa, vì ngay cả cấp mười hai chúng cũng không khả năng đạt tới được.

Từ tình hình hiện giờ, trong đám này, chỉ có một mình Tạ Giải là trông được.

"Đợt thứ hai bắt đầu, ngươi, ngươi, hai người các ngươi đánh." Vũ Trường Không chỉ ngay Đường Vũ Lân và một nữ học viên.

Cô bé này nhỏ nhắn xinh xắn, tóc ngắn màu lam nhạt tóc ngắn, hai mắt rất to, nhìn thấy cô, Đường Vũ Lân bỗng nhớ tới Na Nhi. Hình như cô bé này tên là Lý Sở Thủy, Võ Hồn là mèo.

"Bắt đầu!"

Lý Sở Thủy ngượng ngùng khẽ gật đầu chào Đường Vũ Lân, mới phóng Võ Hồn ra.

Một phần mái tóc màu lam nhạt biến thành màu trắng, đôi mắt màu lam, một con biến thành màu xanh lá, dưới chân có một vòng Hồn Hoàn màu trắng bay lên, đầu vai xuất hiện một con mèo trắng nhỏ đáng yêu.

Hai mu bàn tay mọc lông trắng, móng sắc mọc ra, người hơi khom xuống, linh hoạt lao tới.

Động tác của cô bé rất nhẹ nhàng, tốc độ cũng rất nhanh, muốn dùng ưu thế tốc độ để lấy thắng lợi. Cô với Tạ Giải giống nhau, cùng là Chiến Hồn SưHệ Đánh Nhanh.

Lần trước bị Vũ Trường Không phê bình, lần này Đường Vũ Lân cũng phóng ngay Võ Hồn ra. Từng đám cây Lam Ngân Thảo từ lòng bàn tay tuôn ra.

Mấy ngày nay dùng liên tục, hắn đã khá quen với Hồn Kỹ quấn quanh, dây Lam Ngân Thảo sau khi phóng ra, không bắn tới chỗ đối thủ, mà đan thành một tấm lưới chắn ở trước người.

Nếu Lý Sở Thủy tiếp tục vọt tới, chắc chắn sẽ đụng vào tấm lưới.

Cô bé có vẻ nhát, nên đang lao tới thì khựng lại, bốn chi hạ xuống đất, nhảy sang bên cạnh, muốn công kích từ bên hông.

Đường Vũ Lân từng bị Tạ Giải cho một bài học khi để hắn tới gần, nên biết nếu để Chiến Hồn SưHệ Đánh Nhanh tới gần, với tốc độ của hắn, không cản kịp công kích của đối phương. Thế nên nó vội xoay cái lưới Lam Ngân Thảo, đợi đối phương đụng vào lưới.

Lý Sở Thủy không ngừng đổi hướng tìm sơ hở, Đường Vũ Lân nhìn theo cô chăm chú, kiên nhẫn chờ đợi. Nó tự tin, nếu đối phương cứ tiếp tục di động với tốc độ cao, mà mình chỉ chờ đợi, thì nhất định tiêu hao ít hơn đối phương.

Mình chưa khống chế Lam Ngân Thảo giỏi, lấy tĩnh chế động là lựa chọn tốt nhất.

Một bên không ngừng đổi hương, một bên cũng không ngừng điều chỉnh tấm lưới mình, kỹ càng che chắn.

Những sợi Lam Ngân Thảo sáng bóng, Đường Vũ Lân vô tình phát hiện, ở gốc Lam Ngân Thảo trong lòng bàn tay nó, có những sợi gân nhỏ màu vàng như ẩn như hiện.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi