*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn
- --
Bình thường tuy rằng nàng khá lạnh nhạt, nhưng thật sự nàng lại vì hắn làm rất nhiều chuyện, rất nhiều chuyện!
"Cổ Nguyệt, cảm ơn nàng..." Đường Vũ Lân nhẹ giọng nỉ non.
Tất cả mọi người đều nghe được thông báo từ loa phát thanh.
Nhạc Chính Vũ ở bên trong gian phòng của mình vui đến rạo rực. Hắn đang lục lọi chỉnh trang lại y phục của chính mình, trong không gian chứa đựng trang bị, quần áo hắn mang theo thực sự là không ít, một chiếc tủ đựng đồ sợ là không đủ chứa.
"Chính là nó! Nhất định sẽ kinh diễm toàn trường!" Ánh mắt Nhạc Chính Vũ sáng lên, từ bên trong tủ quần áo lấy ra một bộ âu phục đặt lên giường.
Đó là một bộ âu phục trắng noãn, nơi cổ áo có hoa văn màu hoàng kim nhàn nhạt, đó là tộc huy của gia tộc Thần Thánh Thiên Sứ. Âu phục màu trắng, quần dài màu trắng, nịt trắng, áo sơ mi trắng, hơn nữa còn có cả nơ màu trắng nữa. Và cả một cặp giày da trắng bóc nữa nha! Toàn thân trắng như tuyết, chỉ có đường viền chạy dọc dài theo âu phục có hoa văn hoàng kim rực rỡ, tựa như vẽ rồng điểm mắt.
Bộ âu phục này do một nhà thiết kế nổi tiếng tạo ra. Hoa văn tộc huy màu hoàng kim phối hợp tuyệt hảo với máu tóc dài màu vàng óng kia của hắn.
"Đêm nay, ta tuyệt đối sẽ là người sặc sỡ lóa mắt nhất!" Nhạc Chính Vũ dương dương tự đắc mà nói.
Thay đổi y phục, đứng ở phía trước gương, ánh mắt của hắn si mê nhìn chính mình trong gương, lẩm bẩm tự nhủ: "Thì ra, một người có thể đẹp trai đến trình độ như thế này, đẹp trai đến mức ngay cả chính mình cũng muốn cưỡng gian mình luôn! Thực sự là quá tuấn tú đi mà!"
Sửa sang chiếc nơ của mình, hắn lấy ra một chiếc khăn trắng noãn có họa tiết màu vàng tươi, nhét vào bên trong túi áo vest của mình, Nhạc Chính Vũ hài lòng mở cửa chính của khoang đi ra ngoài.
Nhắc tới cũng trùng hợp, cửa khoang đối diện hắn cũng đồng thời mở ra, Hứa Tiểu Ngôn từ bên trong đi ra.
Hai người mặt đối mặt, đều là sững sờ.
Nhìn Nhạc Chính Vũ một thân âu phục màu trắng, đầu tóc chải chuốt cẩn thận tỉ mỉ, Hứa Tiểu Ngôn chỉ cảm thấy mình có chút rung động. Nhạc Chính Vũ tuyệt đối có thể được tính là cao to anh tuấn. Vóc người cao ráo, chiều cao của hắn gần như tương đồng với Đường Vũ Lân, dáng người so với Đường Vũ Lân hơi gầy hơn một chút. Lúc này, bộ âu phục màu trắng giúp làm nổi bật lên sự kiên cường, cao ráo, và cả khí chất đặc biệt cao quý như có như không của hắn nữa. Trên mặt hắn lộ ra một nụ cười tà, càng khiến cho Hứa Tiểu Ngôn hơi run rẩy một thoáng trong lòng.
Nhạc Chính Vũ nhìn thấy Hứa Tiểu Ngôn, cũng đồng dạng đờ ra. Ngày hôm nay Hứa Tiểu Ngôn mặc một thân áo đầm, nói chuẩn xác là váy ngắn liền thân, hơn nữa lại không hẹn mà hợp cùng hắn chính là, bộ váy ngắn này của Hứa Tiểu Ngôn cũng có màu trắng, phần trên là áo hở vai theo phong cách tiểu lễ phục, nhưng bên dưới lại là một chiếc váy. Bên trên chiếc váy nọ, có điểm xuyến một chút Kim Tinh làm trang sức.
Nói cách khác, thời điểm Hồn Sư đặt làm quần áo cho mình, đều yêu thích chế tác một ít đồ vật có liên quan tới Võ Hồn của chính mình. Nhạc Chính Vũ là như vậy, Hứa Tiểu Ngôn cũng không ngoại lệ.
Nhưng lúc này bọn họ đứng đối mặt nhau, lại đều kinh ngạc phát hiện, y phục của đối phương lại vô cùng hài hòa với mình, thậm chí có mấy phần cảm giác giống như đang mặc đồ đôi dành cho các cặp tình nhân vậy.
"Nàng ngày hôm nay thật xinh đẹp!" Nhạc Chính Vũ xuýt xoa khen ngợi từ đáy lòng.
Khuôn mặt Hứa Tiểu Ngôn thoáng ửng hồng, "Cảm tạ!"
"Ai, ai kêu ta đó?" Từ trong cánh cửa một khoang gần đó, Tạ Giải nhảy ra ngoài.
* Từ “Tạ Giải” đồng âm với từ “cảm tạ” (đã giải thích ở chương 395).
Vừa vặn ngược lại với Nhạc Chính Vũ chính là, cái tên này mặc một thân tây trang màu đen, áo sơ mi trắng, nơ đen, là trang phục theo kiểu truyền thống nhất.
Trên thực tế, tướng mạo của Tạ Giải cũng không kém bao nhiêu so với Nhạc Chính Vũ, chỉ là hơi thấp hơn hắn một chút mà thôi. Tướng mạo hắn trời sinh mang theo vài phần lạnh lùng, cũng như thời điểm lúc trước, khi lần đầu tiên Đường Vũ Lân nhìn thấy hắn vậy.
Lúc này mặc đồ Tây trên người, không thể không nói, thật là có mấy phần phong vị ngọc thụ lâm phong.
Cánh cửa đối diện Tạ Giải hé mở. Nguyên Ân Dạ Huy từ bên trong đi ra. Nàng vẫn là giả dạng nam sinh, quần màu đỏ, áo sơ mi đen, tuy rằng hình tượng nam nhân của nàng cũng không anh tuấn bằng, nhưng vóc người Nguyên Ân Dạ Huy cao ráo, áo sơ mi đen, quần đỏ tím này một nổi bật một dịu nhẹ, giúp tôn lên sự kiên cường của nàng. Hơn nữa, tất cả mọi người biết nàng là người nắm giữ Võ Hồn Đọa Lạc Thiên Sứ, lại càng thấy hợp nhãn hơn.
Hứa Tiểu Ngôn cười nói: "Nguyên Ân, nếu như ngoài miệng “chàng” có ngậm một đóa hồng, có lẽ người ta sẽ yêu “chàng” đó nha..."
Nguyên Ân nhìn nàng, lại nhìn một chút Nhạc Chính Vũ, "Các ngươi từ lúc nào đã về bên nhau rồi vậy?"
"Ơ? Làm gì có!" Hứa Tiểu Ngôn nhất thời ngượng đến đỏ chót cả mặt, xoay người... bỏ chạy.
Nhạc Chính Vũ liếc Tạ Giải một chút, ưỡn ngực, "Tạ Giải, thật không ngờ ngươi sửa soạn một phen, nhìn cũng rất là đẹp trai đó nha."
Tạ Giải có chút đắc ý đáp: "Đương nhiên!"
Nhạc Chính Vũ khẽ than một tiếng, "Chỉ là so với ta còn kém một phần cao quý." Nói xong, hắn cũng xoay người rời đi rồi.
"Ta nhổ vào! Ngươi có ý gì, ngươi đứng lại đó cho ta!" Tạ Giải giận dữ, đặc biệt là ở ngay trước mặt Nguyên Ân Dạ Huy dìm hàng hắn. Cái tên này, có giỏi thì đừng chạy!
Nguyên Ân Dạ Huy có chút bất đắc dĩ lắc đầu một cái, cũng đi theo phía sau của bọn họ, đồng thời trong lòng thầm nghĩ, hoa hồng? Thật giống như là mình cũng rất yêu thích loài hoa này, đặc biệt là hoa hồng đỏ.
Bọn họ chân trước mới vừa đi, cửa phòng Từ Lạp Trí và Diệp Tinh Lan hầu như là đồng thời mở ra. Hai người đồng thời nhìn thấy đối phương, cũng đều sững sờ.
Từ Lạp Trí không hề thay quần áo, vẫn là một thân đồng phục màu xanh sẫm, trên mặt mang theo nụ cười ngô nghê. Diệp Tinh Lan lại thay một bộ đầm màu xanh tương tự, nhìn qua có chút bảo thủ, nhưng phối với khí chất lạnh lùng của nàng, khuôn mặt động lòng người, vẫn tuyệt mỹ như trước.
"Tinh Lan tỷ, nàng thật là đẹp!" Từ Lạp Trí ngơ ngác ngắm nhìn nàng, theo bản năng còn nuốt nước bọt một cái, bắp thịt trên quai hàm béo tròn trắng nõn thoáng giật giật.
"Sao ngươi lại không thay đồ?" Diệp Tinh Lan hỏi.
"Ta? Ta không có đồ!" Từ Lạp Trí gãi đầu một cái."Hay là, ta không đi vậy."
"Không có chuyện gì, đi thôi! Ngươi chờ ta một chút!" Vừa nói, Diệp Tinh Lan quay vào đóng cửa phòng lại.
Từ Lạp Trí đứng ở nơi đó có chút đờ ra, cười cười tự giễu, "Vóc người này của ta, mặc quần áo gì cũng sẽ không đẹp."
Thời gian không lâu, cửa phòng Diệp Tinh Lan một lần nữa mở ra. Thời điểm Từ Lạp Trí nhìn lại về phía nàng, không khỏi trợn to hai mắt, "Tinh Lan tỷ, nàng..."
Diệp Tinh Lan vẫn là Diệp Tinh Lan như trước mà thôi, nhưng đã thay lại một bộ đồ khác, là đồng phục học sinh của Sử Lai Khắc học viện.
"Đi thôi." Diệp Tinh Lan đi lên phía trước, có chút sủng nịch bóp bóp nắn nắn hai cái má phúng phính trên gương mặt hắn, vỗ vỗ bờ vai rộng của hắn, đi ra ngoài trước tiên.
Nuốt một ngụm nước bọt, Từ Lạp Trí vội vàng đi theo, "Tinh Lan tỷ, xin lỗi, ta..."
"Nói xin lỗi cái gì? Cũng không phải là ngươi muốn mình mập như vậy, đây là do Võ Hồn của ngươi quyết định. Hơn nữa, mập mạp cũng thật đáng yêu mà! Ngươi phải làm một người đàn ông giống như một con gấu vậy, trong ngày thường nằm úp sấp, ngây ngốc đáng yêu, ôm vào có thể sưởi ấm, dựa vào có thể làm gối ôm. Thời điểm mùa đông lạnh giá, đói ăn rét mặc, còn có thể hi sinh chính bản thân mình làm ra lương thực dự trữ. Chỉ khi nào gặp phải nguy hiểm, vùng đứng dậy, sẽ chính là một con mãnh thú hung ác nhất trên đời. Cảm giác thật an toàn biết bao!"
"Ồ. Vậy ta sẽ là con gấu của riêng mình nàng mà thôi. Tinh Lan tỷ, nàng yêu thích gấu trắng hay gấu đen? Hay là gấu mèo?"
"Ta yêu thích gấu ngốc!"
"Ta... ta rất ngốc đó nha! Ha ha."
Phòng tổ chức dạ hội của tàu Tinh La nằm ở tầng hai, phòng khách rộng rãi đủ để đồng thời chứa hơn ngàn thực khách cùng tham dự. Lúc này, bên trong đại sảnh, người đã đông như mắc cửi.
Bởi vì là giao lưu hữu nghị, hết thảy bàn ghế đều được mang đi, chỉ có một số bàn chân cao được đặt bên trong đại sảnh, phía trên bày ra một ít đồ ăn và đồ uống nhẹ.
Không thể không nói, Tinh La Đế Quốc và Đấu La Liên Bang bên này đã dụng tâm lương khổ. Song phương đều có dự định muốn kéo gần quan hệ lại cùng nhau. Bên trong đại sảnh được trang trí xanh vàng rực rỡ. Các thành viên sứ đoàn từng người từng một mặc dạ phục tiến vào. Rất nhanh, bên trong đại sảnh liền trở nên náo nhiệt.
Hết thảy buổi dạ tiệc đều sử dụng rượu vang sủi tăm làm đồ uống chính. Rượu vang sủi là đồ uống dễ đưa người ta vào men say nhất, bởi vì lớp sủi bọt trong rượu có chứa CO2 giúp vận chuyển hơi men trong rượu đi khắp mọi nơi của cơ thể bằng một tốc độ nhanh nhất. Vì lẽ đó, rượu vang sủi cũng được ca tụng là loại rượu làm cho người ta đê mê sung sướng nhất.
Nhạc Chính Vũ là người đầu tiên của Sử Lai Khắc học viện bên này đi tới phòng đại yến hội, mắt thấy đã đến cửa, hắn lập tức ưỡn ngực, trên mặt mang theo một nụ cười nhàn nhạt, vừa vặn lộ ra bốn chiếc răng trắng bóng, chậm rãi tiến vào trong phòng yến hội.