LONG VƯƠNG TRUYỀN THUYẾT (ĐẤU LA ĐẠI LỤC 3)

Đúng a! Hắn thật lâu chưa gặp qua đối thủ rồi. Dù hắn không có đem nhóm Đường Vũ Lân trở thành đối thủ, nhưng tối thiểu nhất cũng có chút mô phỏng.

Kế tiếp, Diệp Tinh Lan và Từ Lạp Trí ra sân cũng cực kì đơn giản. Từ Lạp Trí ngu ngơ đứng bên cạnh, nhìn Diệp Tinh Lan lấy một địch hai.

Kiếm pháp vô song, Tinh Thần Kiếm tách ra sáng chói, kết thúc trận đấu còn nhanh hơn tổ của Nhạc Chính Vũ.

Tạ Giải cùng Nguyên Ân Dạ Huy cũng như vậy, hoàn toàn nghiền áp chiến thắng đối thủ. Lượt thi đấu vòng tròn đầu tiên, bốn cặp học viện Sử Lai Khắc toàn bộ giành thắng lợi.

Thanh danh học viện Sử Lai Khắc theo đó truyền xa.

Các loại tin tức, bọn họ nhanh chóng xuất hiện trên tiêu đề.

Sói đã đến, ba chữ kia cơ hồ xuất hiện tát tất cả mặt báo, truyền thông ở thành Tinh La.


Đái Thiên Linh trên mặt mỉm cười nhìn nữ nhi dưới tay, tâm tình rất tốt.

Quốc sự nặng nề, hắn có rất ít thời gian hưu nhàn, nhưng trên thực tế, hắn là một người trọng tình cảm gia đình. Chuyện hắn thích nhất là cùng người thân ăn cơm. Mỗi ngày nhìn bọn nhỏ phát triển, ngoại trừ cảm thán mình đã già, trong nội tâm hắn tràn ngập cảm giác vui mừng và ôn hoà.

Hôm nay cùng hắn ăn cơm, là Tứ hoàng tử Đái Nguyệt Viêm cùng công chúa Đái Vân Nhi.

Đái Nguyệt Viêm bình tĩnh, cung kính mang theo kính ngưỡng. Đái Vân Nhi lại không che dấu được tâm tình của mình, thường xuyên mân mê đôi môi đỏ mọng.

"Ai chọc tiểu công chúa sinh khí vậy?" Đái Thiên Linh mỉm cười hỏi.

Đái Vân Nhi không lên tiếng, dùng sức lấy đũa chọc lấy đống đồ ăn trong chén.

Đái Thiên Linh cười nói: "Những ngày gần đây ngươi vội vàng tham gia thi đấu, trong hoàng cung không có người quấy rối, tất cả mọi người cảm thấy có chút kì quái. Không có ngươi nghịch ngợm gây sự, tựa hồ tất cả mọi người có chút không thích ứng được. Ngươi nói, ngươi làm cho chúng ta có thói quen như vậy, sau này ngươi lập gia đình, chúng ta phải làm sao bây giờ?"


"Phụ hoàng ----" Đái Vân Nhi lập tức hờn dỗi lên tiếng, vẻ mặt bất mãn, làm Đái Thiên Linh không khỏi cười ha hả.

Đái Nguyệt Viêm cũng không khỏi mỉm cười, không phải sao, tiểu ma nữ Vân Nhi này, luôn làm hậu cung ầm ĩ không được an bình, nhưng tất cả mọi người hết lần này đến lần khác sủng ái nàng, mà ngay cả Đái Thiên Linh đều không thể trừng phạt nàng.

Đái Thiên Linh cười nói: "Nhìn dáng vẻ của ngươi, trận đấu không thuận lợi?"

Đái Vân Nhi lắc đầu, "Rất thuận lợi, chỉ là những người học viện Sử Lai Khắc cũng quá thuận lợi đi. Hừ! Sớm muộn sẽ cho bọn họ biết rõ lợi hại."

Đái Thiên Linh đối với học viện Sử Lai Khắc cũng một mực chú ý, quay đầu nhìn về phía Đái Nguyệt Viêm, "Nguyệt Viên, về tình huống chiến đội học viện Sử Lai Khắc, theo ngươi thì sao?"


Đái Nguyệt Viêm cũng không dám như muội muội làm càn như vậy, cung kính nói: "Phụ hoàng, đội đại biểu cho học viện Sử Lai Khắc này thực lực xác định là không kém. Mỗi người bọn hắn đều có đều có điểm đặc sắc riêng. Nhưng nếu lấy thực lực thực sự mà nói, bọn hắn cùng học viện quái vật chúng ta có chênh lệch nhất định. Ngài yên tâm, chúng ta nhất định sẽ tận hết sức tham dự, mau chóng đưa bọn chúng đào thải ra khỏi cuộc thi."

Đái Thiên Linh đối mặt với nhi tử muốn lộ ra vẻ nghiêm túc hơn, "Không riêng gì đánh bại bọn hắn còn muốn các ngươi xem lại vấn đề của chính mình. Đừng quên, đội viên dự thi của học viện Sử Lai Khắc này trung bình mới chỉ có mười lăm tuổi, so với các ngươi kém năm tuổi. Cách biệt tuổi tác như vậy, lại có thể đạt được thành tích như thế, đổi lại là các ngươi ở tuổi này, có thể làm được sao?"
Đái Nguyệt Viêm lông mày cau lại, cúi đầu không nói.

"Phụ hoàng, ngươi không thể bất công như vậy, ta cũng mười lăm tuổi, bọn hắn bình quân so với chúng ta cũng không lớn như vậy. Người chờ xem đi, ta nhất định đánh cho tên Đường Vũ Lân kia đẹp mắt. Hơn nữa, Long Dược ca ca một người cũng có thể diệt toàn thể bọn hắn. Coi như mọi người đồng tuổi không ngoại lệ." Đái Vân Nhi không phục lắm nói.

Đối mặt với con gái, Đái Thiên Linh rõ ràng có chút bất đắc dĩ, cười khổ nói: "Ngươi nha đầu kia! Đừng quá kiêu ngạo. Bất quá có Long Dược ta cũng yên tâm, chỉ là Nguyệt Viêm, ngươi cũng phải nhắc nhở hắn. Đứa bé này chỗ nào cũng tốt, chỉ là tiến vào trạng thái chiến đấu liền không khống chế được chính mình, đừng thật sự làm đối phương bị thương. Dù sao, đối phương đại biểu cho Liên Bang Đấu La Đại Lục."
"Vâng, phụ hoàng, ta sẽ nhắc nhở Long huynh." Đái Nguyệt Viêm vội vàng đáp ứng một tiếng.

Đái Thiên Linh mỉm cười nói: "Hôm nay ta lại để cho người phân tích năng lực của Đường Vũ Lân, vừa vặn nói cho các ngươi nghe một chút."

Nghe hắn nói như vậy, Đái Vân Nhi lập tức tinh thần chấn động, tập trung tinh thần nhìn phụ thân.

Đái Thiên Linh nói: "Hồn lực của Đường Vũ Lân, có lẽ trên dưới cấp 43, đây là nhận định chung của mọi người. Nhưng hồn lực của hắn có lẽ không giống với người thường, hồn lực dày đặc hơn hồn sư bình thường rất nhiều. Đồng thời, cường độ thân thể hắn là thiên phú dị bẩm, phi thường cường đại. Năng lực công thủ đều rất mạnh. Am hiểu nhất hẳn là lực lượng, cơ hồ trong tất cả trận đấu đều là bằng lực lượng mà thắng."
"Quang hoàn màu vàng hẳn là cùng loại với hồn hoàn nhưng không thực sự là hồn hoàn, căn cứ theo phân tích, rất có thể là đến từ lực lượng huyết mạch. Hắn hẳn là có huyết mạch cường đại đặc biệt, đúng là huyết mạch hôm nay làm Hoa Lam Đường áp lực rất lớn, mới dẫn đến bọn họ thất bại."

"Đồng thời các ngươi cần chú ý võ hồn của hắn. Võ hồn của Đường Vũ Lân rất đặc thù, nhìn qua là một loại dây leo, nhưng theo phân tích của chúng ta, trước mắt không có bất kì võ hồn dây leo nào cùng loại với hắn, cũng không có bất kì một loại dây leo nào có uy lực như vậy. Do đó, nhân viên phân tích cho ràng, đây là một loại võ hồn biến dị. Nguyên nhân hẳn là có quan hệ với huyết mạch của hắn."

"Đến bây giờ hắn chưa triển khai hồn kỹ võ hồn của hắn, đó mới là đòn sát thủ. Hơn nữa, hắn đến từ học viện Sử Lai Khắc, do nguyên nhân về tuổi nên không có khả năng có nguyên bộ Nhất tự Đấu Khải, nhưng có được vài khối là vô cùng có khả năng. Phương diện này các ngươi cũng phải chú ý. Coi như Long Dược cũng không được khinh thị đối thủ. Có thể trở thành đội trưởng của chiến đội học viện Sử Lai Khắc, người trẻ tuổi này không đơn giản."
Đái Nguyệt Viêm gật nhẹ đầu, "Phụ hoàng nói rất đúng, ngay cả Long huynh đều nói, nếu như Đường Vũ Lân và hắn là bạn đồng lứa, nói không chừng thật sự có khả năng đọ sức cùng hắn. Bất quá, tu vi của Đường Vũ Lân ở tuổi này chỉ có thể nói là trung – thượng đẳng, khoảng cách với tuyệt thế nhân tài như Long huynh vẫn có chênh lệch không nhỏ."

Đái Thiên Linh có chút gật đầu, "Ngươi cùng Long Dược quan hệ rất trọng yếu, tận khả năng duy trì thật tốt. Tất cả mọi người đều coi trọng hắn, tương lai ta hy vọng hắn chẳng những trở thành Tứ tự Đấu Khải Sư mà còn có thể trở thành vị Bán Thần đầu tiên của học viện quái vật."

Nghe được hai chữ Bán Thần này, Đái Nguyệt Viêm cùng Đái Vân Nhi mặt đều biến đổi, nghiêm nghị hẳn lên. Bên trong nghiêm nghị còn có một tia hướng tới.
Đái Thiên Linh liếc nhìn con gái, "Tổ hợp của ngươi cùng Long Dược như thế nào rồi?"

Đái Vân Nhi nhếch miệng, "Không có tí sức lực nào. Có đối thủ trực tiếp nhận thua, cũng có người có dũng khí cùng chúng ta chiến đấu. Long đại ca một người đều giải quyết hết, khiến ta không có việc gì làm, thật không có ý nghĩa."

Đái Nguyệt Viêm nhịn không được nói: "Ngươi đang ở trong phúc mà không biết hưởng. Không biết bao nhiêu người muốn cùng một tổ với Long Dược. Ngươi đúng thật là!"

Đái Vân Nhi hướng hắn thè lưỡi, "Hừ, ta mặc kệ, dù sao các ngươi phải đánh Đường Vũ Lân cho ta, bằng không ta không yêu mến bọn ngươi nữa."

Đái Nguyệt Viêm bất đắc dĩ lắc đầu, Đái Thiên Linh chỉ cười.

Toàn thắng mà về làm tất cả mọi người Sử Lai Khắc tâm tính thật tốt. Mà tâm tình tốt thì, ăn uống thả cửa ...
"Đội trưởng, ngươi ăn ít một chút, đồ ăn đều bị ngươi ăn hết sạch rồi."

"Lạp Trí, ngươi có thể đừng so ăn với đội trưởng không ..."

Sức ăn của Đường Vũ Lân phát ra cực ác rồi. Sau khi đột phá tầng phong ấn thứ năm, hắn cảm giác lượng cơm ăn của mình phảng phất lại tăng trưởng.

Chuyện này chỉ có thể nói đau nhức nhưng cũng thật khoát hoạt.

Đường Vũ Lân có chút tưởng niệm Mục Dã rồi. Lúc ở cạnh Mục Dã lão sư, hắn không cần ăn nhiều đồ như vậy, bởi vì Mục Dã luôn mang đến một ít đồ ăn siêu dinh dưỡng, chẳng những bổ sung thật lớn cho cơ thể hắn mà lại không cần ăn quá nhiều.

Thời gian trên thuyền kia là lúc tố chất thân thể hắn tăng lên lớn nhất.

Loại đồ ăn bình thường này, tuy nói sứ đoàn nhận được đãi ngộ tốt nhất nhưng vẫn không thể cùng những đồ... linh vật thiên địa kia so sánh.
Mục Dã lão sư không biết đi chỗ nào rồi, nếu sớm trở về thì thật tốt. Cùng hắn tu luyện có thống khổ một chút, nhưng hiệu quả thật lớn, lại có đồ tốt để ăn.

"Ồ, các ngươi có phát hiện không, mấy ngày gần đây Vũ lão sư cũng không thấy bóng dáng rồi. Thái lão cũng thế, chúng ta rất lâu rồi chưa thấy qua Thái lão nha." Hứa Tiểu Ngôn đột nhiên nói ra.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi