LONG VƯƠNG TRUYỀN THUYẾT (ĐẤU LA ĐẠI LỤC 3)

Dịch giả: Tiểu Băng

Có đặc hiệu chồng chùy, Nghìn rèn với hắn đã không còn là khó khăn.

Thời gian trôi qua rất nhanh, mỗi tuần sáu ngày khắc khổ tu luyện, minh tưởng, một ngày rèn. Đường Vũ Lân bận rộn tới mức không còn thời gian suy nghĩ những chuyện khác.

Lúc Vũ Trường Không bảo nó với Tạ Giải, Cổ Nguyệt vào văn phòng bảo cuối tuần sau là trận đấu thi lên lớp đầu tiên, nó mới biết là đã qua hơn hai tháng.

Hơn hai tháng, tất cả mọi người đều đã thay đổi không ít, sau thời gian đặc huấn, nó, Tạ Giải và Cổ Nguyệt trở nên cực ăn ý, quan hệ rất tốt.

Cổ Nguyệt vẫn là người cường đại nhất, dù Tạ Giải đã cố hết sức, nhưng vẫn không đuổi kịp Cổ Nguyệt.

Nhưng sau hơn hai tháng, Hồn Lực của Tạ Giải thình lình đã đạt tới cấp mười chín, tăng lên một cấp, hắn đã có thể hấp thu Hồn Linh trăm năm trong Hồn Hoàn thứ hai, tiến giai Đại Hồn Sư.

Hồn Lực Cổ Nguyệt đạt tới cấp mười bảy, tiến giai hai cấp. Đường Vũ Lân dù võ hồn là Lam Ngân Thảo, nhưng mỗi ngày đều cố gắng, hồn lực cũng tăng lên một cấp, lên cấp mười hai.

Cứ theo tốc độ này, trước khi tốt nghiệp, chắc chắn sẽ đạt cấp hai mươi. Đường Vũ Lân cũng biết mình không thể so với Tạ Giải và Cổ Nguyệt, hắn rất hài lòng về bản thân.

"Lão sư, lớp bốn sẽ phái ai ra đấu với chúng ta? Có biết trước không?" Tạ Giải kích động hỏi Vũ Trường Không.

Vũ Trường Không lạnh lùng: "Một lớp bốn nho nhỏ, còn cần phải biết trước mới đánh bại được, còn đáng làm đệ tử của ta sao? Trận đấu cuối tuần, nhiệm vụ của các ngươi chỉ có một, nghiền ép! Nghe rõ chưa?"

"Rõ!" Ba người cùng lên tiếng.

Vũ Trường Không nói: "Thi đấu lên lớp sắp bắt đầu, mỗi ngày một trận, tới khi tất cả trận đấu chấm dứt. Ta cho các ngươi một mục tiêu, đánh tới năm thứ tư."

Đánh tới năm thứ tư? Đường Vũ Lân khiếp sợ, Tạ Giải dù rất tự tin, nhưng cũng không khỏi nuốt nước miếng.

Phải biết, những học viên có thiên phú tốt, tới năm thứ tư thì đều có Song Hoàn, có khi năm thứ ba đã có. Bọn chúng mới chỉ có năm nhất, muốn đánh tới năm thứ tư nói dễ vậy sao.

Vũ Trường Không thản nhiên: "Ta nói là năm thứ tư lớp một. Đánh bại năm thứ tư lớp một, các ngươi sẽ được nhận tất cả phần thưởng, nếu không đạt, tất cả đều bị sung công làm quỹ lớp."

Tạ Giải cố phản đối: "Lão sư, như thế khó quá."

Vũ Trường Không nói: "Thấy khó quá thì ngươi có thể rời khỏi, Vũ Lân và Cổ Nguyệt dự thi."

"Hay lắm, vừa lúc chẳng muốn ở cùng với con trùng kí sinh này." Cổ Nguyệt ngắm nghía ngón tay, bình thản.

"Ngươi!" Tạ Giải xoay người, trợn mắt nhìn.

Vì thực lực bị Cổ Nguyệt áp chế, Tạ Giải luôn có địch ý với cô bé.

Cổ Nguyệt nghiêng đầu nhìn hắn, "Không phục?"

Tạ Giải lại nhìn sang Đường Vũ Lân, Đường Vũ Lân nói: "Lão sư đã nói thì không bao giờ đổi ý, cố lên, thiếu niên!"

Mắt Vũ Trường Không có ý cười, đối với ba tên học trò này, hắn luôn cực hài lòng. Đường Vũ Lân tuy thiên phú hơi kém, nhưng hắn trời sinh Thần lực đền bù không ít, hơn nữa, hắn chịu cố gắng.

Cùng là tăng lên một cấp hồn lực, đừng nhìn Đường Vũ Lân chẳng qua chỉ là từ cấp mười một lên cấp mười hai, nhưng nó đã bỏ ra công sức nhiều hơn Tạ Giải rất nhiều. Hơn nữa, Lam Ngân Thảo cũng tiến bộ không tệ, nếu sau này còn tiếp tục tiến hóa, nhất định cũng sẽ trở thành Võ Hồn cao cấp.

"Được rồi, huấn luyện hôm nay bắt đầu. Đường Vũ Lân, ngươi và Tạ Giải một tổ, đấu với Cổ Nguyệt."

Tạ Giải cười hắc hắc, đắc ý nhìn Cổ Nguyệt, "Nguyệt Nguyệt, nhìn ca ca chỉnh ngươi đây!"

Cổ Nguyệt lạnh lùng nhìn hắn, "Ngươi sẽ phải trả giá đắt vì kiểu xưng hô đó!"

Đặc huấn bắt đầu.

Thi đấu lên lớp, đối với Đông Hải Học Viện, là việc trọng đại mỗi năm một lần. Vì chỉ có thi đấu lên lớp, mới là thi đấu toàn trường, tất cả các lớp đều phải tham dự.

Hệ cao cấp thi riêng, hệ trung cấp thi riêng.

Những học viên được đưa vào danh sách thi đấu lên lớp đều là học viên xuất sắc, đều được ghi chép trong hồ sơ, rất hữu dụng khi lên học cấp độ cao hơn.

Phần thưởng cũng rất phong phú, nếu lấy được thành tích tốt, chẳng những được lên bảng xếp hạng, mà chủ nhiệm lớp cũng được ngợi khen.

Nên thi đấu lên lớp đã trở thành biểu tượng vinh dự của Đông Hải Học Viện. Bị lớp đứng sau đánh bại, đó là sỉ nhục, đánh bại lớp đứng trước, đó là vinh quang.

Hôm nay trời trong nắng ấm, bầu trời xanh vạn dặm không mây. Trên sân tập của Hệ trung cấp, đã bố trí một cái đài đấu, những tấm kim loại dày tới mười cen-ti-mét trải thành một khối đường kính cả trăm mét, chiếm gần hết diện tích sân. Trên đài đấu có vòng bảo hộ hồn đạo.

Hôm nay là ngày so tài đầu tiên, để không ảnh hưởng tới việc học của học sinh, trận đấu được cử hành sau khi tan học. Lúc chuông tan học vang lên, các học viên từ Lầu Dạy Học ùn ùn chạy ra, nhưng chạy tới đài đấu thì không bao nhiêu.

Tân sinh năm nhất, lớp năm đấu với lớp bốn, có cái gì hay mà xem? Những lớp cao chẳng thèm nhìn, cũng chỉ có mấy lớp cũng là năm nhất, nhất là lớp ba ngày mai sẽ thi mới kéo tới xem mà thôi.

Lớp năm năm nhất kéo hết ra sân đấu, đứng sang một bên. Ba tháng đặc huấn, hồn lực ai cũng tăng lên ít nhiều.

Đám lớp bốn chậm hơn, tốp năm tốp ba nhàn nhã đi tới, chẳng quan tâm mấy.

Một lão sư mập lùn đi tới cười với Vũ Trường Không: "Vũ lão sư, ngài dạy đệ tử hay quá! Xem chúng xếp thành hàng kìa. Ta thì không làm được, cái đám lớp bốn này tản mạn quen thói. Hôm nay thi đấu lên lớp, ngài hạ thủ lưu tình nha! Chúng ta tuy chưa chắc lên lớp ba được, nhưng ngài giúp chúng ta giữ vững vị trí lớp bốn nhé."

Vũ Trường Không liếc mắt một cái, rồi đi thẳng, coi lão là không khí.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi