LONG VƯƠNG TRUYỀN THUYẾT (ĐẤU LA ĐẠI LỤC 3)

Dịch giả: Tiểu Băng

Cổ Nguyệt đỏ mặt, Đường Vũ Lân xông ra, cả đôi Trầm Ngân Chùy đều huy động.

Quang Long cười khẩy, dùng hai nắm tay đập vào song chùy.

"Oanh, oanh, oanh!" Đường Vũ Lân mượn lực nhảy lên, lần này là song chùy, sức mạnh gia tăng rất nhiều. Nhưng nó vẫn bị đánh bay ra, miệng mũi đều tràn máu.

Tạ Giải kịp vọt tới đỡ lấy Đường Vũ Lân.

Cả hai đứa đều bị ngã lăn.

Đây là bị nghiền ép tuyệt đối về sức mạnh.

Quang Long vẩy tay nhìn quanh, "Nhìn thấy chưa, ai dám cả gan phản kháng, thì đây chính là kết cục. Đám nhóc này dù có là Hồn Sư, nhưng vẫn còn kém lão tử xa lắm. Ai dám phản kháng, Thiết Giáp Long của lão tử sẽ xé nát nó."

"Đau quá, Tạ Giải, Quang Long Chủy của ngươi đâm trúng ta." Đường Vũ Lân kêu lên đau đớn.

Tạ Giải đỡ nó, nhưng cũng bị đẩy ngã, Quang Long Chủy đâu còn giữ nổi, rạch một đường vào sau lưng nó.

"Xin lỗi, ta không cố ý." Tạ Giải cũng bị đau vì ngã.

Cổ Nguyệt chạy tới, đang định phóng thủy nguyên tố để giúp Đường Vũ Lân trị ngoại thương, thì cảm nhận được trên người Đường Vũ Lân tỏa ra một khí tức kì lạ.

Nóng quá! Đường Vũ Lân run lên, vết thương sau lưng bỏng rát, cơn nóng bỏng từ vết thương nhanh chóng lan ra khắp người.

Cảm giác nóng bỏng này đã rất lâu không còn xảy ra, từ xương cụt một mực truyền vào đại não, cả người như bị nướng trong lửa, cả người nó nóng hừng hực.

Hồn Lực sôi trào, đầu óc nó hỗn loạn, sức mạnh trong người đang tăng lên kinh người.

Theo bản năng nhìn vào tay phải của mình, quả nhiên, những chấm sáng màu vàng rực xuất hiện trên mu bàn tay, cánh tay phải run rẩy, tất cả sức mạnh đều xuất phát từ tay phải.

Kim Lân, là Kim Lân lần trước.

Đường Vũ Lân nhảy dựng lên, phóng tới chỗ Quang Long.

Tạ Giải không biết, vội kêu to: "Vũ Lân, đừng đi."

Cổ Nguyệt không lên tiếng, vì cô bé nhìn thấy những chiếc vảy vàng trên cổ Đường Vũ Lân, mặt cô ngơ ra, đó là cái gì...

Quang Long thấy Đường Vũ Lân lao tới, thì hất mạnh tay, khinh thường nói: "Thằng nhóc thối, xương cứng nhỉ! Nếu không phải thấy mi còn nhỏ, lão tử bóp chết mi.".

Nhưng Quang Long khựng cả người, vì nhìn thấy trong mắt Đường Vũ Lân có một vòng Kim Quang, hai con ngươi thằng bé dựng thẳng lên, lạnh như băng. Một cảm giác khó tả lan khắp người Quang Long, cảm giác bị áp chế, phải khuất phục.

"Phanh!" Quang Long bị một chùy của Đường Vũ Lân đánh bay, người chung quanh còn nghe được tiếng xương cánh tay của hắn bị gãy.

Hai thủ hạ của Quang Long đỡ lấy hắn, ba người giống hệt Đường Vũ Lân và Tạ Giải, cùng ngã lăn kềnh.

Đường Vũ Lân giật mình nhìn tay phải, Kim Lân đã hoàn toàn bao phủ luôn bàn tay. Cả cánh tay nóng hổi.

Lần này, nó cảm nhận được rất kĩ, hồn lực trong người đang tan biến đi rất nhanh.

Giải trừ! Nó vận dụng ý niệm ra lệnh.

Một màn kỳ dị xuất hiện, hào quang của Kim Lân ảm đạm cực nhanh, sau đó hóa thành từng đốm hào quang, lặng lẽ dung nhập vào cánh tay biến mất, sự nóng bỏng trong cơ thể cũng bắt đầu giảm xuống.

Từ lúc Kim Lân xuất hiện, tới lúc nó dùng ý niệm giải trừ, tất cả chỉ chừng mười mấy giây, nhưng Hồn Lực của Đường Vũ Lân đã bị tiêu hao hết bảy tám phần, nhờ chưa để tới mức cạn kiệt, nên lần này nó không bị hôn mê.

Cánh tay nó ê ẩm, căng căng, muốn nâng cũng không nâng lên nổi. Rõ ràng kim lân không phải là ảo giác, không phải là do nó tưởng tượng ra.

"Ngươi, sao ngươi lại có sức mạnh đó?" Tạ Giải đã mò tới gần, nhìn thấy Đường Vũ Lân một búa đánh bay Quang Long, cũng nhìn thấy lân phiến màu vàng trên tay nó.

Hồi nãy, không chỉ Quang Long sợ hãi, mà chính Tạ Giải cũng thấy sợ hãi. Vảy vàng trên người Đường Vũ Lân hình như có một ma lực đặc thù, chấn nhiếp lòng người.

Đường Vũ Lân cười khổ: "Ta đâu có biết. Ố, bọn chúng đâu?"

Quang Long và hai tên thủ hạ đã biến mất. Những người chung quanh xúm lại, giúp Lý thúc dựng lại bếp, dọn dẹp mọi thứ.

"Đồ khốn, chưa bồi thường đã chạy mất rồi." Tạ Giải oán hận.

"Tay của ngươi..." Cổ Nguyệt ngần ngừ nhìn Đường Vũ Lân.

Đường Vũ Lân cười khổ: "Ta cũng không biết chuyện gì xảy ra, đây đã là lần thứ hai nó xuất hiện. Vảy vàng đó rút sức mạnh và Hồn Lực của ta đi rất nhanh, nhưng cũng mang tới cho ta sức mạnh khủng khiếp trong thời gian ngắn. Ta cũng không biết nó từ đâu ra."

"Chúng ta trở về trước rồi nói tiếp."

Ba người tạm biệt Lý thúc, Tạ Giải lặng lẽ nhét vào áo Lý thúc một ít tiền, rồi chạy theo hai đứa bạn.

"Người kia có trả thù Lý thúc không?" Cổ Nguyệt hỏi.

Tạ Giải nói: "Hắn tạm thời hẳn là không có khả năng đó, cánh tay bị Vũ Lân đánh gãy rồi. Hơn nữa, dù sao đó cũng là phố quà vặt, dù hắn muốn thu phí bảo kê, cũng không thể làm quá mức. Ta sẽ báo người nhà để mắt tới bên đó, chắc không sao đâu."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi