LONG VƯƠNG TRUYỀN THUYẾT (ĐẤU LA ĐẠI LỤC 3)

Không chỉ như vậy, ở gian phòng kế bên còn có một nơi giống hệt như thế, chỉ là trong gian phòng kia, vị trí trung tâm là một thứ màu xanh đậm, ma văn càng thêm cổ quái và thay đổi liên tục.

Dù là trăm người áo đen ở ngoài phòng hay 12 Hồn Đấu La ở trong phòng thì thân thể của bọn họ đều dần teo lại vì mất đi năng lượng, nhưng trong hai căn phòng này không hề có một âm thanh nào.

--------------------

Đường Môn.

Sau khi xử lý một loạt các công việc, Quách Tiêu Nhứ lộ ra vẻ trầm ngâm. Đúng lúc này, một thanh âm hùng hồn truyền đến.

"Tiêu Nhứ, đang nghĩ gì mà nhập thần thế? Không có việc gì thì hai ta đi uống rượu đi." Triệu Tùng, Đường chủ Lực Đường Đường Môn từ bên ngoài đi vào, vuốt vuốt đầu trọc lớn của mình và cười ha hả.

Hắn và Quách Tiêu Nhứ có quan hệ vô cùng tốt, hai người bằng tuổi nhau, năm đó là đồng bạn cùng nhau tu luyện, chỉ là về sau lựa chọn phương hướng tu luyện khác nhau. Bọn họ cùng nhau gia nhập Đường Môn, về sau đều trở thành cao tầng trong Đường Môn. Mặc dù trong Đường Môn, địa vị của Quách Tiêu Nhứ cao hơn Triệu Tùng một chút, nhưng điều này chưa từng ảnh hưởng đến tình huynh đệ giữa bọn họ.


Quách Tiêu Nhứ nói: "Không uống. Gần đây trong môn có quá nhiều việc, hai vị Điện chủ đều không ở, các vị cung phụng bên Cung Phụng Đường lại mặc kệ, ta chỉ có thể làm."

Triệu Tùng nói: "Chuyện thành Thiên Đấu bên kia không phải đã xong rồi sao? Công tác xử lý hậu quả ở bên đó gần như đã xong rồi, không phải sao?"

Quách Tiêu Nhứ thở dài một tiếng, nói: "Thánh Linh Giáo ẩn nấp nhiều năm nay lại xuất hiện, tổ chức rất chặt chẽ. Mặc dù việc khắc phục hậu quả ở thành Thiên Đấu đã gần kết thúc nhưng chúng ta vẫn chưa tìm được chủ lực Thánh Linh Giáo ở nơi nào. Lúc trước Phó điện chủ tự mình toạ trấn bên kia nhưng vẫn không có manh mối, chỉ bắt được hai ba con tốt mà thôi. Theo phân tích của Điện chủ, hành động quy mô lớn gần đây của Thánh Linh Giáo nhất định không chỉ nhằm vào thành Thiên Đấu, mà có thể là khắp nơi, vì vậy chúng ta phải đề cao cảnh giác."


Triệu Tùng cau mày lại, "Đúng vậy, lũ khốn kiếp đáng ghét này. Đừng để ta tìm được, nếu ta tìm thấy thì nhất định vặn đầu bọn chúng xuống làm cái bô."

Quách Tiêu Nhứ ha ha cười một tiếng, "Ngươi a, tính tình vẫn nóng nảy như vậy. Ngoại Đường các ngươi gần đây cũng đủ bận rộn rồi, được rồi, ta bồi ngươi uống một chén. Đến lúc nghỉ ngơi thì hãy thả lỏng đi. Lương Hiểu Vũ đâu? Gọi hắn đi cùng a."

"Được."

Màn đêm buông xuống, Đường Môn cũng dần yên tĩnh lại.

--------------------

Đường Vũ Lân luyện tập đoán tạo xong, khi ra hỏi phòng rèn thì chỉ nhìn thấy một màu đen kịt. Hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

Đêm nay đêm đen gió lớn, bầu trời không có sao làm người ta có cảm giác bị áp chế mãnh liệt.

Đúng lúc này, bảo thạch nhiều màu sắc trên cổ tay hắn lại nóng lên, hơn nữa còn mãnh liệt hơn trước, khiến Đường Vũ Lân suýt chút nữa ném nó đi.


Đã xảy ra chuyện gì? Đường Vũ Lân vội vàng cúi đầu nhìn xuống.

Trong bóng đêm càng rõ ràng hơn, bảo thạch nhiều màu sắc lúc này đã chuyển sáng màu đỏ như máu, một cảm giác sợ hãi mãnh liệt dâng lên trong lòng Đường Vũ Lân.

Đây là ...

Một dấu hiệu cảnh báo, nhất định là cảnh báo. Chắc chắn sắp có chuyện gì đó xảy ra.

Nếu như ban ngày hắn có thể tự an ủi mình thì bây giờ, cảm giác quá mức mãnh liệt, đến nỗi hắn không thể bỏ qua được nữa.

Thân hình lập loè, Đường Vũ Lân đã nhảy lên và đi thẳng tới Hải Thần Đảo, đồng thời nhanh chóng bấm số máy truyền tin của Tạ Giải.

"Tạ Giải, ngươi đang làm gì đó?" Đường Vũ Lân vội vàng hỏi.

"Ta chuẩn bị minh tưởng. Làm sao vậy Lão Đại? Có chuyện gì ngày mai rồi nói. Nguyên Ân đáp ứng ta, hôm nay để ta minh tưởng cùng nàng, hắc hắc."
Đường Vũ Lân gấp gáp nói: "Đừng minh tưởng, ngươi gọi Nguyên Ân và những người khác lập tức đến Hải Thần Đảo. Ta có dự cảm không tốt, chỉ sợ có chuyện sắp xảy ra."

"A? Lão Đại, có chuyện gì sao? Ngươi có thể xác định? Đã trễ như vậy còn gọi tất cả mọi người?"

Đường Vũ Lân tức giận nói: "Bảo ngươi gọi thì mau gọi đi. Ta không xác định sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng cảm giác rất không tốt. Ngươi nhanh lên, mọi người tập trung trên Hải Thần Đảo."

Không hề nghi ngờ, Hải Thần Đảo mới là nơi an toàn nhất.

Tạ Giải dù sao cũng cực kỳ tin tưởng Đường Vũ Lân, nghe xong liền vội vàng nói: "Được rồi, vậy gặp trên Hải Thần Đảo. Chúng ta lập tức tới."

Ngắt máy thông tin, Đường Vũ Lân đã đi tới bên bờ Hải Thần Hồ, mũi chân điểm nhẹ trên mặt đất, hắn đã nhanh chóng băng qua hồ, đi về phía Hải Thần Đảo.
Đúng lúc này, đêm vốn đen như mực đột nhiên sáng lên, Đường Vũ Lân đang về Hải Thần Đảo không khỏi ngẩng đầu nhìn lên.

Hắn nhìn thấy một cảnh tượng kỳ lạ, trên bầu trời, từng đoàn hào quang kéo theo đuôi lửa rực rỡ đang phóng trên không trung. Ánh sáng càng lúc càng mạnh, rõ ràng là hướng về phía Học Viện Sử Lai Khắc.

Đạn pháo? Hoặc là nói Định Trang Hồn Đạo Đạn Pháo? Tập kích, hoá ra là địch tập kích!

Thành Sử Lai Khắc chính là đệ nhất thành phố trên đại lục, Học Viện Sử Lai Khắc dù chỉ là một học viện, nhưng nó cũng có quân đội riêng trong thành Sử Lai Khắc. Số lượng không nhiều, chỉ có 3 vạn người, là quân số cực hạn mà Liên Bang cho phép tới thành Sử Lai Khắc. Nhưng tất cả đều được trang bị đầy đủ, riêng Cơ Giáp Sư có tới 5000 người, tạo thành 5 đoàn Cơ Giáp Sư.
Hơn nữa, Học Viện Sử Lai Khắc có rất nhiều đại năng và hơn 2 vạn năm lịch sử, nơi này được gọi là Sử Lai Khắc không ngã.

Ai có thể nghĩ đến lại có người có can đảm phát động tấn công thành Sử Lai Khắc, mà nhóm đạn pháo như mưa sao băng kia rõ ràng có hơn trăm miếng.

Định Trang Hồn Đạo Đạn Pháo có thể được bắn từ xa, nhưng hệ thống phòng ngự trong thành Sử Lai Khắc cũng không phải vô dụng. Nếu những đạn pháo này đến từ ngoài thành thì sẽ bị phá huỷ khi cách thành Sử Lai Khắc một khoảng cách nhất định.

Tuy nhiên những đạn pháo này đã xuất hiện trên bầu trời Học Viện Sử Lai Khắc, hơn nữa nhìn từ bên ngoài, chúng phân tán đủ rộng để bao trùm toàn bộ nội thành thành Sử Lai Khắc.

Đường Vũ Lân nhìn màn đạn pháp như mưa sao băng này thì toàn thân lập tức choáng váng. Đây là tình huống gì? Dự cảm của mình vậy mà chính xác, thực sự xảy ra một cuộc tấn công nhằm vào Sử Lai Khắc, thật là không thể tưởng tượng được!
Cũng đúng lúc này, từng quang ảnh từ hướng Hải Thần Đảo bay lên, trong chớp mắt tiến lên không trung. Lúc đầu chỉ có bảy thân ảnh, ngay sau đó là hơn mười thân ảnh.

Kia là các vị đại năng trong Nội Viện Học Viện Sử Lai Khắc.

Bảy tia sáng đầu tiên là rực rỡ nhất, mỗi tia sáng đều ẩn chứa uy thế khổng lồ. Khi bọn họ bay lên không, các tia sáng khác cũng lần lượt bay lên và tách ra, nghênh đón từng miếng Định Trang Hồn Đạo Đạn Pháo đang hạ xuống.

Khi Đường Vũ Lân rơi xuống Hải Thần Đảo thì trên bầu trời, tiếng nổ đầu tiên vang lên.

Tiếng nổ dữ dội và kịch liệt giống như một tràng pháo hoa lớn, chiếu sáng toàn bộ Hải Thần Đảo giống như ban ngày.

Lực nổ thật khủng khϊếp, cái này ít nhất cũng phải là Định Trang Hồn Đạo Đạn Pháo cấp 7 trở lên? Đường Vũ Lân trợn mắt há mồm mà nhìn, nhưng lúc này hắn thực sự không giúp được gì. Không có Nhị tự Đấu Khải, hắn không có năng lực phi hành, chỉ có thể nhìn các lão sư và các học trưởng trong Nội Viện đối đầu với cường địch.
"Ầm, ầm, ầm ..." Một loạt tiếng nổ vang lên liên tiếp, trên bầu trời bùng nổ như pháo hoa rực rỡ.

Từ một vạn năm trước, Định Trang Hồn Đạo Đạn Pháo đã là vũ khí kinh khủng nhất, Định Trang Hồn Đạo Đạn Pháo cấp 7 trở lên đã được coi là loại vũ khí chiến lược.

Mà giờ khắc này, nổ tung trên không trung kia không chỉ có một quả Định Trang Hồn Đạo Đạn Pháo hơn cấp 7.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi