LONG VƯƠNG XUẤT THẾ

Thẩm Thu Thủy cũng khẽ cau mày, mặc dù cô chỉ hiểu biết chút về tranh, nhưng cô vẫn biết chuyện trên thế giới này chỉ còn lại một bức “Thiên nữ đồ.

Đường Tử Tấn lên tiếng: "Tê Thiên, cậu không hiểu thì không trách cậu, nhưng cũng đừng tùy tiện lên tiếng, có đôi khi cứ yên lặng đứng đó cũng là một đức tính tốt, cậu thấy đúng không?”

Tê Thiên gật đầu: “Tôi cũng nghĩ như vậy, cho nên tôi nghĩ rằng anh có thể câm miệng lại.”

Đường Tử Tấn sửng sốt, hỏi: "Cậu nói cái gì?" Tề Thiên không để ý đến Đường Tử Tấn nữa, mà nhìn

Phương Hải cười nói: “Tôi thường xuyên nghe vị hôn thê của tôi nhắc đến sếp Phương, nói rằng sếp Phương là một nhà sưu tập có tiếng trong giới, cô ấy cũng thường xuyên bảo tôi giao lưu với sếp Phương nhiều hơn, tôi cũng luôn muốn gặp sếp Phương một lần, nhưng hôm. nay nhìn thấy ông, khiến tôi cảm thấy rất tiếc nuối, hóa ra người được gọi là nhà sưu tập nổi tiếng trong ngành lại có trình độ như vậy. "

Sự chế nhạo trắng trợn của Tề Thiên đối với Phương Hải đã khiến Thẩm Thu Thủy rất kinh ngạc, cô không biết tại sao Tề Thiên lại làm điều này!


Phương Hải cau mày: "Cậu Tê, hôn phu của sếp Thẩm phải không, nếu cậu Tề đã nói như vậy, thì tôi thật sự muốn nghe thử ý kiến cao siêu của cậu Tê."

"Ha ha." Tê Thiên cười khẽ: "Không có ý kiến gì cao siêu, chỉ là một ít kiến thức cơ bản thôi, bức tranh “Thiên nữ đồ trong tay ông và bức trên tường đều là thật, đây là sự thật rất đơn giản, ông không hiểu sao?"

"Tê Thiên, mau câm miệng đi!" Đường Tử Tấn châm chọc, nói: "Đừng có ở đây làm mất mặt Thu Thủy!"

Thẩm Thu Thủy cũng đi đến bên cạnh Tê Thiên, âm thầm kéo Tê Thiên, ra hiệu cho Tê Thiên đừng nói nữa.

Sắc mặt Phương Hải lộ vẻ tức giận: “Được rồi! Tôi không hiểu kiến thức cơ bản, vậy thì nhờ cậu Tề giúp tôi giải thích nghi vấn, tôi muốn nghe thử xem tại sao cậu Tề lại cho rằng hai bức tranh “Thiên nữ đỡ này đều là thật! Đúng là chuyện nực cười nhất trên đời!”

Tề Thiên nhún nhún vai, hỏi: "Sếp Phương, tôi rất tò mò, ông đánh giá một bức tranh có phải là hàng thật hay không bằng cách nào?"

"Điều này còn cần phải hỏi sao?" Đường Tử Tấn mỉa mai nói: "Từ cảm giác về niên đại của chất liệu làm nên bức tranh, con dấu, đường nét phác họa của bút lông, vân vân, có rất rất nhiều, có nói thì cậu cũng không hiểu."

Tề Thiên cau mày: “Đường Tử Tấn, hình như tôi không có nói chuyện với anh đúng không?”

Phương Hải nói: “Chúng tôi cũng dùng những phương pháp này.”


Tê Thiên gật đầu như chợt hiểu ra: “Chỉ dựa vào những điểm đơn giản này để phân biệt, chẳng trách các. người lại bị vấn đề đơn giản này làm cho bối rối.”

"Đơn giản?" Phương Hải cười khẩy: “Vậy tôi muốn nghe thử những ý kiến sâu xa của cậu Tê."

Tề Thiên nhún vai: "Rất đơn giản, bức tranh “Thiên nữ đồ này được vẽ bởi Ngô đại sư vào thời nhà Đường, về mặt công nghệ, thì thời nhà Đường đã sử dụng giấy Tuyên Thành, quy trình chế tạo ra giấy Tuyên Thành, nói một cách đơn giản, là thông qua việc ép liên tục làm cho nhiều mảnh giấy kết lại với nhau để tạo ra một hoa văn độc đáo”

Tê Thiên nói rồi đi đến trước bức tranh của Phương Hải và nói tiếp: “Còn nói về bản thân Ngô đại sư, ông ấy nổi tiếng với những nét vẽ mạnh, dù là trong thư pháp hay hội họa, ông ấy đều có những nét bút rất sắc sảo, từ góc độ họa mà nói, cho dù là nét vẽ của Ngô đại sư, cảm giác cũ của giấy, hay các chỉ tiết của con dấu đều không có vấn đề gì, vấn đề duy nhất ở đây là độ dày của giấy Tuyên Thành! Và sự khác biệt về màu mực!”

Sự khác biệt về màu mực là điều vừa rồi Phương Hải và Thẩm Thu Thủy đã đề cập, nhưng không ai để ý đến độ dày của giấy Tuyên Thành!

Tê Thiên liếc nhìn nét mặt của Phương Hải, nói tiếp: “Độ dày của giấy Tuyên Thành này rõ ràng có gì đó không ổn, và sự khác biệt lớn nhất giữa hai bức tranh là màu mực, rõ ràng, hai bức tranh vốn là một, nhưng lại bị người ta dùng tay nghề cực cao rạch từ giữa ra, đêm bức tranh “Thiên nữ đồ duy nhất trên thế giới này chia làm hai! Biến nó trở thành hai bức tranh!


Như vậy, hai bức tranh “Thiên nữ đồ này đều là thật, điểm khác biệt duy nhất là sự phân chia đậm nhạt của màu mực, mực đậm là lớp trên, mực nhạt là lớp dưới, tôi nói này, khi nhìn vào bức tranh, các người không xem xét bối cảnh của thời đại sao?"

Tề Thiên vừa nói ra những lời này, Phương Hải liền lập tức ngây người.

Ngay cả Thẩm Thu Thủy cũng có vẻ trầm ngâm.

Đường Tử Tấn tỏ vẻ không tin: "Tôi nói này Tề Thiên, cậu đứng đây nói những điều mơ hồ đó, cuối cùng lại đưa ra một lời giải thích như vậy? Cậu nói bức tranh này bị chia làm hai thì chắc chắn là vậy sao? Bằng chứng ở đâu? Nếu nói như cậu, trên thế giới có rất nhiều hàng nhái cao cấp, có phải tất cả chúng đều có thể dùng cái cớ này để được định nghĩa là đồ thật không?”

Tề Thiên nhìn Đường Tử Tấn như thể đang nhìn một kẻ ngốc: "Tôi nói này Đường Tử Tấn, hình như đầu óc của anh hơi có vấn đề, tranh vẽ có thể bắt chước, nhưng hoa văn trên giấy có thể bắt chước được sao? Là đồ thật hay giả, chỉ cần nhìn thử chẳng phải sẽ biết rõ sao?"


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi