LÔNG XÙ THÌ CÓ Ý ĐỒ XẤU GÌ ĐÂU

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Tiếng kêu của bốn người đó rất kích động, Ngân Nhung tóm được cụm từ “lão tổ” mấu chốt, trong lòng không khỏi hơi dao động, quay đầu tức thì nhìn bóng người cao lớn quen thuộc.
Chỉ chớp mắt cái đã có gần nửa tháng không gặp, Thành Dương Mục Thu mặc một bộ pháp y màu đen, bên hông cài một thanh trường kiếm màu bạc, chỉ thoạt nhìn dung mạo một cách đơn thuần, thì chỉ trông chừng hai mươi ba hai mươi bốn tuổi.

Cao ráo anh tuấn, đứng trên con đường giữa trấn Chương Ất với đa số là phụ nữ trẻ em, càng có vẻ như là hạc giữa bầy gà, chỉ là khuôn mặt hơi tiều tụy.
Đúng rồi, bọn họ nói hắn vất vả tìm Trần Hướng Vãn, lo lắng cho người trong lòng, tiều tụy cũng là chuyện bình thường.
Ngân Nhung bĩu môi, nhỏ giọng nói với Trần Hướng Vãn: “Ta đã nói là ngươi nên về nhà sớm một chút, xem bọn họ đã tìm đến đây hết rồi kìa, lo quá chừng.”
Trần Hướng Vãn: “…”
Trần Hướng Vãn kinh ngạc nhiều hơn là vui, nghi rằng mình nghe lầm, nhìn lầm rồi.

Song, Mục Thu thật sự đang đứng trước mắt mình, người này chưa từng để người ngoài vào trong mắt, cho dù trước giờ Trần Hướng Vãn vẫn luôn cảm thấy hắn đối đãi với mình có phần khác biệt so với người khác.

Nhưng chỉ giới hạn trong việc mình đề xuất yêu cầu, hắn đồng ý nhân nhượng.
Từ khi nào mà Thành Dương Hoành đã chủ động đi tìm người khác rồi? Vẻ mặt hắn lo lắng, mừng rỡ và cả nhớ nhung nữa, các loại cảm xúc dù nhạt, có điều vẫn không thoát được ánh mắt của Trần Hướng Vãn.

Được một nam nhân mạnh mẽ, sở hữu tiên phủ lớn nhất giới tu chân này nhung nhớ, khó mà không khiến nỗi lòng người ta dâng trào.
Trần Hướng Vãn kiềm chế sóng lớn trong lòng, chào hỏi bốn vị sư huynh của mình, bèn tiến lên trước cười nói: “Sao huynh lại tìm đến đây?”
Thành Dương Mục Thu nhíu mày, “Sao các ngươi lại đi chung với nhau?”
Ngân Nhung đang chuẩn bị âm thầm chạy trốn: “…”
Tầm mắt của tổ tông vẫn còn rất hữu dụng, thế này mà còn có thể nhìn thấy y.

Nếu đã bị bắt được rồi, Ngân Nhung cũng không tiện bỏ chạy nữa, rút bàn chân mới bước được nửa bước, cũng quay lại, hơi khẽ cười với Thành Dương Mục Thu: “Đã lâu không gặp a.”
Mày Thành Dương Mục Thu nhíu chặt hơn, “Ngươi ra đi không lời từ biệt, chỉ để chạy đến đây… ăn kẹo hình?”
“…” Ngân Nhung nhìn xuống cây kẹo hình đang cầm trên tay phải, đó là một con hồ ly nho nhỏ béo ú mũm mĩm, nguyên liệu dùng rất đủ, trông vừa tròn vừa ú, ngây ngô đáng yêu, vàng óng sáng lấp lánh, tỏa ra vị ngọt thơm nức của kẹo mạch nha.
“Ta đâu có đi không lời từ biệt đâu.” Ngân Nhung một hơi nuốt hết xôi gà lá sen bên tay trái, còn liếm liếm ngón tay, phồng má, hàm hàm hồ hồ nói, “Không phải có để thư lại hay sao.”
“Ngươi —— ”
“Thành Dương lão tổ, ngài giúp chúng ta tìm được thiếu tông chủ, đại ân không lời nào cám ơn hết được.

Trà bánh ở trấn Chương Ất này nổi tiếng trong giới tu chân, ngài đi đường mệt mỏi, không ngủ không nghỉ, cũng là vì thiếu tông chủ, ta thật sự có phần băn khoăn, mong lão nhân gia nể mặt, vào ngồi nghỉ chân một chút?”
Tướng mạo của bốn người Huyền Loan, Huyền Tư, Huyền Phong, Huyền Thái cùng là độ trung niên ba mươi, bốn mươi tuổi, lại nhất mực cung kính với Thành Dương Mục Thu trông chỉ mới vừa qua nhược quán.

Mở miệng gọi  một tiếng “lão nhân gia”, khiến cho không ít phụ nhân trên đường dừng bước, không kiềm được nhìn Thành Dương lão tổ thêm vài lần, đỏ mặt khe khẽ bàn luận.
Thành Dương Mục Thu không có hứng thú gì mấy, đang định từ chối, song lại nhìn thấy Trần Hướng Vãn bắt được Ngân Nhung chuẩn bị lần thứ hai chạy đi, thấp giọng nói: “Đi cùng đi, đến Di Vận Các mà ngươi muốn đi ăn đó, gà cuốn tàu hủ ky và chân gà da hổ (1) ở đây đều là hàng đầu.”
Thôi, đến ngay cả chính chủ cũng không cần y tránh hiềm nghi, nếu như vẫn luôn từ chối mãi, trái lại thì càng giống như là trong lòng có quỷ, để chứng minh mình đã cắt đứt hoàn toàn với tổ tông rồi, Ngân Nhung nuốt nước bọt ừng ực: “Thê cũng được.”
Huyền Phong thử dò xét hỏi: “Lão tổ?”
“…” Thành Dương Mục Thu, “Vậy thì đi thôi.”
Không tới một tháng trước, chỉ vừa mới để lại lá thư từ biệt, tưởng rằng cả đời này sẽ không gặp lại nữa, chẳng ngờ nhnah như thế đã cùng ngồi uống trà chung một bàn rồi.
Nhưng mà Ngân Nhung không uống trà.
Đúng là trong giới tu chân có khu vực mà không ai quản lý, song càng nhiều hơn là các thành trấn được tu chân thế gia che chở.


Trấn Chương Ất là do Tinh Huy Lâu chưởng quản, Tinh Huy Lâu chỉ có nữ tu, dưới sự lo liệu của các nàng, phụ nữ trẻ em dám xuất đầu lộ diện trong trấn tương đối nhiều, ngay cả điểm tâm của Di Vận Các cũng đẹp đẽ tinh xảo hơn những nói khác, cũng thơm ngọt hơn, xứng với thanh danh của nó.
Ngân Nhung vùi đầu ăn đến không biết trời đâu đất đâu —— trong tất cả những người ngồi trên bàn bây giờ chỉ có một mình y ăn uống thỏa sức như vậy.
Thành Dương Mục Thu sầm mặt từ đầu tới cuối, không nói một lời dõi theo Ngân Nhung, ngay cả một ngụm nước cũng không thèm uống.

Lão nhân gia này không lên tiếng, thì trên bàn không có ai dám đùa bỡn nói chuyện phiếm cả, bốn người của Vạn Kiếm Tông không tiếng động trao đổi ánh mắt với nhau, cùng cảm thấy tình cảnh lúc này chắc chắn là do một “người ngoài” như Ngân Nhung mà ra —— Thành Dương lão tổ và thiếu tông chủ của bọn họ, là một đôi do trời đất tạo nên.

Bốn người họ là gia thần, không đáng lo, thế nhưng tại sao một người ngoài mà lại không biết ngại ngồi đây ăn ăn uống uống? Vậy thì làm sao mà đôi đạo lữ người ta rủ rỉ rù rì, bày tỏ tâm sự với nhau?
Huống chi cái “người ngoài” này còn từng có lời đồn mờ ám không rõ ràng với lão tổ, tuy chắc chắn là vô căn cứ —— Triêu Vũ Đạo quân tu vô tình đạo, tìm đạo lữ thì cũng phải tìm người quân tử khiêm tốn có tiếng nói chung như thiếu tông chủ nhà mình.

Sao có thể có chuyện dây dưa không rõ với một con mị yêu chứ —— nhưng Ngân Nhung xuất hiện, nhất định vẫn sẽ làm ảnh hưởng đến khẩu vị của người khác.
Cơ mà, người ngoài – Ngân Nhung – thì hoàn toàn chẳng giác ngộ được điều này, mãi chăm chút vùi đầu ăn.
Trên đĩa đựng xương nho nhỏ của y còn đặt một cây kẹo mạch nha hình hồ ly đã chảy một nửa, quai hàm Ngân Nhung phình ra, như là quyết tâm chỉ ăn không nói tiếng nào, cả quá trình còn chẳng buồn cả ngẩng đầu, chỉ nhìn chằm chằm vào cái bàn đầy trà bánh.
Trần Hướng Vãn vẫn không hề nhận ra được khung cảnh đã bị con hồ ly tinh này quấy phá, còn gắp đồ ăn cho y.
Thành Dương Mục Thu yên lặng nhìn y ăn hết một đĩa chân gà, cuối cùng cũng không được mở cái mồm tôn quý ra: “Ngươi quậy đủ chưa?”
Ngân Nhung: “?”
Trần Hướng Vãn: “?”
Bốn người Vạn Kiếm Tông bỗng đồng loạt đứng dậy, Huyền Loan thông minh nói: “Đột nhiên nhớ ra có việc, chúng ta đi ra ngoài một lát, hai người từ từ nói chuyện.”
Cái này gọi là giáo dưỡng của người làm thuộc hạ, chủ nhân người ta nói chuyện, nhất là vấn đề tình cảm —— nghe lão tổ mở lời, thì có vẻ như là sắp cãi nhau với thiếu tông chủ —— bọn họ nên tránh mặt đi, bốn người đó không những tự tránh đi, còn nháy mắt với Ngân Nhung.
“…” Ngân Nhung nuốt một cái chân gà rút xương xuống, thầm nghĩ: Không phải là ta không muốn đi, các ngươi không thấy tổ tông đang răn dạy ta sao?

Trần Hướng Vãn phân phó: “Các ngươi có việc thì đi xuống trước đi.”
Bốn người cho tặng cho thiếu chủ nhà mình một ánh mắt tức vì không chịu tranh, nhưng cưỡi hổ khó xuống đành phải rời đi, trong gian phòng trang nhã chỉ còn lại ba người Thành Dương Mục Thu, Ngân Nhung, và Trần Hướng Vãn.
Không biết tại sao, Thành Dương Mục Thu cứ có cảm giác sau khi gặp lại lần nữa, thái độ của Ngân Nhung đối với hắn không còn giống như khi xưa nữa.

Đổi lại là trước kia, thì tiểu hồ ly tinh lại chẳng mở miệng kêu một tiếng “chưởng môn ca ca”, dính lấy mình, muốn bỏ cũng không bỏ được?
Hắn vốn tưởng rằng khi được gặp lại mình, chắc chắn Ngân Nhung sẽ nồng nhiệt sáp đến, lấy lòng cười tươi khoe hàm răng trắng tinh, ngọt ngào kêu một tiếng “ca ca” hoặc là “chủ nhân”, có khi còn lộ ra hình dạng nửa yêu, cái đuôi to phe phẩy…
Thế nhưng lúc này đây, y đã cất tai và đuôi hồ ly của mình thật kỹ, nói chuyện cũng lạnh lạnh nhạt nhạt, thậm chí gặp nhau lâu vậy rồi, đến ngay cả ánh mắt cũng chẳng buồn liếc sang một lần.
Cứ như là một  lão tổ Tiên môn” lớn như mình, còn không có sức hút bằng một cái chân gà.
Thành Dương Mục Thu bực mình trong lòng, lặp lại câu hỏi: “Ngươi quậy đủ chưa?”
Lần này nhìn thẳng vào Ngân Nhung, mục tiêu đã rõ ràng, Trần Hướng Vãn cũng nhíu mày, như có điều suy nghĩ đặt chén trà xuống.
Ngân Nhung vô tội nhỏ giọng nói: “…ta đâu có quậy đâu.”
“Còn dám nói không phải phát cáu bản tôn? Thành Dương Mục Thu dừng một chút, dùng thái độ gần như là nhún nhường nói, “Có chuyện gì thì ngươi cũng có thể trực tiếp hỏi ta, tự nhiên không nói tiếng nào bỏ đi làm gì? Ngươi có biết là…” Ta lo lắng cho ngươi đến mức nào không?”
Từ khi ra đời thì Thành Dương Mục Thu đã là thiếu niên thiên tài.

Mặc dù sau này gặp biến cố, hơn một ngàn nhân khẩu trên dưới sư môn chết trong tay yêu tộc, trong một đêm trở thành cô độc lẻ loi, song, kể cả có khổ hơn nữa sống lưng hắn vẫn chưa từng phải cong xuống.

Nhún nhường như thế, đối với hắn mà nói đã coi như là ăn nói khép nép rồi.
Có điều là Ngân Nhung chưa hề có ý định “hỏi hắn trực tiếp” gi đó.

Thành Dương Mục Thu xả một hơi xong, quyết định nhân lúc này giải thích rõ ràng luôn, nói với Trần Hướng Vãn: “Bốn vị đạo hữu của quý phái hình như đã hiểu lầm, thật ra lần này ta đến không phải để tìm ngươi…”
“Vậy huynh có chuyện quan trọng gì?” Nghe nói như thế, Trần Hướng Vãn bắt đầu thấy khẩn trương.


Thoạt đầu hắn cảm thấy với tính cách của Mục Thu, không thể chỉ đi xa ngàn dặm chỉ để tìm người, loại chuyện nhi nữ tình trường như thế hắn không làm được.
Chợt liên tưởng đến đám đại yêu mới đột nhiên xuất hiện mấy ngày trước, không khỏi càng thêm khẳng định, không nhịn được hỏi: “Là cùng yêu tộc có quan hệ sao?”
Thành Dương Mục Thu: “?”
Thành Dương Mục Thu bị những lời đó cắt ngang suy tư, ngưng mãi một lúc mới quay lại câu chuyện được, nói với Ngân Nhung: “Theo ta trở lại.”
“?” Ngân Nhung, “Trở lại làm gì?”
Tính nhẫn nại của Thành Dương Mục Thu đã tiêu hao hết: “Tất nhiên là giống như trước đây rồi.” Chuyện bây giờ đã giải thích rõ, hắn không phải đến tìm Trần Hướng Vãn, mà là tới tìm y.

Còn phần chuyện cũ năm xưa giữa hắn và Trần Hướng Vãn, thì chẳng qua là mong muốn đơn phương của Trần lão tông chủ mà thôi.

Năm đó hắn đã cảm thấy lời vô căn cứ như thế không cần giải thích, nhưng nếu là tiểu hồ ly tinh quá để ý, thì sau này hắn cũng có thể từ từ kể lại cho Ngân Nhung nghe.
Nhưng đó là chuyện sau này, việc cấp bách bây giờ là dẫn y về Thái Vi Cảnh.
Nhưng mà Ngân Nhung lại từ chối: “Không về.”
Câu “ngươi đừng vì một chút chuyện nhỏ mà cố tình gây sự nữa” của Thành Dương Mục Thu chưa ra khỏi miệng, thì đã nghe thấy tiểu hồ ly tinh luôn luôn thuận theo ý mình, tìm mọi cách bám lấy mình nghi hoặc mà hỏi: “Ngài vẫn chưa nhìn thấy lá thư đó sao? Hay là đọc không hiểu chữ của ta? Ta viết rõ ràng lắm mà, nhân quả của chúng ta đã hết, ân oán thanh toán xong, Tiên tôn, yêu đan của ta gần như đã đủ rồi, ngài không cần báo ân ta nữa.”
“Giống như trước đây” chả phải là làm linh sủng hay sao?
“Ta còn chưa tận hưởng cuộc sống tự do tự tại mình vừa lên nữa, tại phải đi làm linh sủng cho ngài?”
__
(1) gà cuộn tàu hủ ky và chân gà da hổ:
Gà cuộn tàu hủ ky 腐皮鸡丝卷

Chân gà da hổ 虎皮凤爪
.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi