LÔNG XÙ THÌ CÓ Ý ĐỒ XẤU GÌ ĐÂU


Dù Ngân Nhung đã tuyên bố là “sau này ngươi phải nuôi ta”, song vẫn không chịu công khai mối quan hệ giữa hai người.

Từ sau ngày hôm đó, cả hai rất ăn ý không ai khơi lại chủ đề “con trai của Yêu vương”, “mộng cảnh kia”.
Cuộc sống vẫn trôi qua mỗi ngày, nắng nóng ngày càng khó chịu, Ngân Nhung cũng càng lười biếng hơn, đại đa số thời điểm đều hóa thành nguyên hình, chạy đến gần vườn linh dược tránh râm.
Trong vườn linh dược gieo một thửa Bạch Cổ Liên, trồng ngay dưới sông Nại Ly.

Sông Nại Ly là một dòng linh tuyền lơ lửng bên trên Vụ Liễm Phong, ngọt ngào mát mẻ, là nơi dễ chịu nhất trên cả Hành Cao Cư trong mùa hè.

Ngân Nhung sợ nóng, thậm chí ngay cả ngủ cũng sẽ chạy đến đây hóng mát.
Một năm trước đó, Thành Dương Mục Thu chê Ngân Nhung rụng lông, đã từng nhốt y ngoài cửa, không cho đến gần phòng ngủ, bây giờ phong thủy luân chuyển, Ngân Nhung chủ động trốn ra ngoài, trái lại đến phiên Thành Dương Mục Thu trông phòng trống, gối đơn khó ngủ.
Lão gà tơ sống năm trăm năm như lão tăng khổ hạnh, đột nhiên được nếm mùi thịt, quay lại ăn chay có thể tưởng tượng là khó quen đến mức nào… lùi một vạn bước để nói, cho dù không muốn làm chuyện kia, thì trong lòng ôm một tiểu hồ ly tinh đáng yêu đầy sức sống, cười cười nói nói thôi cũng được.

Giờ một mình nằm trên cái giường cứng ngắc, chỉ càng khiến cho người ta cảm thấy đêm dài đơn côi.
Vì để giữ lại một tí “hơi người” nên Thành Dương Mục Thu, ép mình sống như một phàm nhân bình thường.

Ngủ đúng hạn, ăn đúng giờ, tắm rửa định kỳ, mỗi đêm đều có thể yên gối ngồi thiền, bây giờ lại gượng gạo nằm mất ngủ, nhắm mắt lại trải thần thức ra, bên vườn Bạch Cổ Liên xanh rì, tìm thấy tiểu hồ ly của mình.
Ngân Nhung chỉa tay chân lên trời phơi cái bụng trắng bóc ra, hai cái chân trước bấu vào trước ngực, hình như không ngủ, dù đang nhắm mắt, nhưng cái đuôi xù lông cứ từ từ ngoắt qua ngoắt lại.

Ánh trăng chiếu xuống người Ngân Nhung, dát lên bộ lông tơ mềm mại một vầng sáng dìu dịu, trông lại càng mềm mại đáng yêu.
Thành Dương Mục Thu rất muốn xông qua, ôm Ngân Nhung vào trong ngực, nhưng vẫn nằm yên tại chỗ không nhúc nhích.
Ngân Nhung chỉ là sợ nóng mà thôi sao? Thành Dương Mục Thu có thể cảm giác được, y vẫn đang trốn tránh mình.


Thật sự thì Thành Dương Mục Thu vẫn luôn lục tìm trong thư khố phong phú của, tìm kiếm ghi chép về cơ duyên thuật pháp truyền thừa —— Hàn Tô Triền bị đồn đãi đến mức vô cùng huyền diệu, gì mà khắc vào hồn, gì mà huyết thống kế thừa.

Nhưng suy cho cùng thì vẫn là một loại thuật pháp, có lẽ là do trong lúc Yêu vương hấp hối sắp chết tìm truyền nhân cho mình cũng khó nói, còn về “giấc mơ” mà Ngân Nhung nhắc đến, hắn nghi rằng có liên quan đến Thập Phương Sát.
Bây giờ Yêu tộc thế nhỏ, không thể so được với lúc Tương Mị còn, từ đầu đến cuối Thành Dương Mục Thu đều không tin, với một con yêu đang thoi thóp ngắc ngoải như Thập Phương Sát, có thể làm khơi được sóng gió gì.

Nhưng không cần biết mục đích thật sự của bọn chúng là gì, chỉ cần bắt sống được Thập Phương Sát, lập tức giải được khúc mắc của Ngân Nhung.
Cả một đêm Thành Dương Mục Thu trằn trọc trở mình, suy nghĩ lung tung, không thiền được một khắc nào, cũng may là hắn không cần phải ngủ thật, hơn nữa chỉ cần nhắm mắt lại, thì sẽ gặp một vài “giấc mơ” khiến người ta phiền lòng nóng nảy.
Ví dụ thiếu niên tai hồ ly biến tay thành vuốt, cắt vào lồng ngực của hắn, hung tợn nói “ta muốn báo thù cho ca”, ví dụ như Ngân Nhung chỉ để lại cho hắn một bóng lưng, càng chạy càng xa, cho đến khi biến mất vẫn chưa từng quay đầu lại.
Thành Dương Mục Thu biết, tất cả không phải là mơ, mà là tâm ma của hắn.

Người tu vô tình đạo, dứt tình tuyệt ái, rất dễ bị thất tình lục dục đè nén phản phệ.

Lần trước phản phệ, sau đêm đó, đã giảm nhẹ đi nhiều.
Nói một cách chính xác, là sau khi Ngân Nhung không chút giữ lại vạch mặt đồng tộc Thập Phương Sát, bộc lộ sự tin tưởng hoàn toàn với hắn, đã nhẹ đi rất nhiều.
Còn bây giờ, hắn thấy Ngân Nhung ngày một lạnh lùng, sợ Ngân Nhung bỏ đi, lại sinh tâm ma.
Các môn phái tu chân lớn đều rất nể mặt đến đúng hẹn, mà đều là chưởng môn hoặc trưởng lão có địa vị cao trong môn phái.

Thái Vi Cảnh lại nổi tiếng sầm uất giàu có, nên cũng có một số tiểu bối được chưởng môn yêu quý được dẫn theo cùng.
Tất cả những vị khách quý đó đều được sắp xếp ở Bình Tư Lĩnh.

Bình Tư Lĩnh là một ngọn núi nhỏ chuyên dùng để tiếp đón khách mời, nằm ở rặng núi bên ngoài Thái Vi Sơn, sát với chỗ ở của đệ tử ngoại môn, linh khí không được dồi dào như trong nội môn, được hơn ở cái uốn lượn quanh co, quan trọng hơn là… vô cùng mát mẻ.
Vì có liên quan đến địa thế, nên Bình Tư Lĩnh có một nơi bị băng tuyết che phủ quanh năm, trên đó còn xây một quán trọ dành cho khách dựa lưng vào núi, tên là “Thanh Sương Cư”.

Đia vị của Ngân Nhung hôm nay vượt xa quá khứ, dưới sự sắp xếp của Thành Dương Mục Thu, có thể sử dụng tất cả các con rối, có bọn nó làm khổ sai rồi, nên cả Thái Vi Cảnh này, không có nơi nào mà Ngân Nhung không đến được.
Khí trời càng nóng bức hơn nữa, cuối cùng Ngân Nhung cũng không chịu nổi, bèn bảo bọn con rối dẫn mình đi tìm chỗ mát nhất trong Thái Vi Cảnh.
Con rối hình người tuân theo mệnh lệnh, chèo một con thuyền nhỏ, chỉ trong giây lát, đã dẫn Ngân Nhung đến Thanh Sương Cư.

Ngân Nhung nhìn thấy núi tuyết trắng toát đó, mừng rơn, nhưng còn chưa kịp chạm đất, đã nhận ra, chỗ này có gì là lạ —— hẳn là nơi này có khách nghỉ lại, trên bàn đá trong sân, còn bày một bàn cờ chưa xong, trên quân cờ trắng đen còn phủ một lớp tuyết mỏng.
Thì ra, điều mà con rối có thể làm, chỉ là nghe lời rồi làm, không có tư duy gì cả.

Bọn nó nhận được mệnh lệnh là “đến nơi mát nhất”, chẳng buồn quan tâm xem chỗ đó có người ở hay không.
Nếu như là đệ tử trong môn thì thôi đi, thế mà là khách mời.
Ngân Nhung biết mình đúng ra nên nhanh đi về thôi, tránh làm mất lễ nghi, nhưng trời tuyết này thật sự đầy cám dỗ, trông hết sức mát mẻ dễ chịu, dưới ngày hè nắng chói chang, có thứ gì hấp dẫn hơn băng tuyết đây?
Vô cùng muốn nhào vào lăn một vòng!
Thật ra thì chắc cũng không có vấn đề đâu, chỉ lăn một vòng thôi mà, làm gì có ai chú ý đến một con hồ ly nho nhỏ đâu cơ chứ?
Hây, đến cũng đến rồi.
Đến cùng, Ngân Nhung vẫn không chống lại được cám dỗ, căn dặn con rối lui xuống trước đi, mình thì lại hóa thành nguyên hình, âm thầm lặng lẽ đáp xuống đất, đôi tai vừa to vừa mềm dựng thẳng lên, ngẩng cái đầu xù lông lên, phát hiện ra trong sân vắng lặng, chẳng lẽ lúc này khách không ở?
Đúng rồi, ngay lúc này Thành Dương Mục Thu thương nghị chuyện quan trọng với các đại lão khác trong giới tu chân, có lẽ khách khứa cũng đang ở trong đó, hẳn là tạm thời không về được.
Ngân Nhung bèn to gan, thoắt cái lặn xuống chui vào trong đống tuyết.
Hu hu hu hu! Tuyết mát quá đi!
Được lăn lộn trong tuyết trong ngày hè chói chang này thật sự quá sướng hu hu hu hu! Thậm chí không muốn về nữa! Ngân Nhung lắc lắc lông mình, phóng tới phóng lui trên đống tuyết, quá là vui vẻ.
Nhưng mà, trong lúc y đang vui vẻ thì bỗng nhiên nghe thấy có tiếng cười nói, Ngân Nhung không khỏi lên cảnh giác, dùng luôn bốn vuốt, bới tung một đống hoa tuyết, chột dạ trốn phía sau tuyết —— nếu như bị bắt được, thì y sẽ làm mất mặt người của Thái Vi Cảnh mất.
Có thế nào cũng không được để bị phát hiện.
Ngân Nhung thải bổ đại năng mạnh nhất giới tu chân nhiều lần như vậy, tu vi đã có tiến bộ vượt bậc về chất, che giấu yêu khí, lừa được tu sĩ bình thường là chuyện chắc chắn, chỉ có thể cầu khẩn người ở chỗ này không phải đại lão mạnh mẽ.
Tiếng cười nói càng ngày càng gần:

“A Thường tỷ tỷ, phòng của các tỷ ở khác thật đấy, trời nóng vậy mà, ở đây lại mát mẻ như thế.”
“Thái Vi Cảnh không hổ là đệ nhất Tiên môn, phòng khách nào trông cũng khác biệt hết.”
“Khụ khụ,” Có người thiếu niên tằng hắng một tiếng, “Ai chẳng biết tứ đại tông môn ngang hàng nhau, xếp hạng không phân trước sau, đến cả Thành Dương lão tổ cũng xem Nam Sơn Phái là khách quý trong khách quý, nên mới sắp xếp cho Phương cô nương ở Thanh Sương Cư thanh nhã nhất này.”
Thiếu nữ được gọi là A Thường không ngại mấy chuyện này: “Cha ta và mọi người đang bàn bạc chính sự, không phải các ngươi sợ nóng sao, vừa hay nơi này không bị trưởng bối trông chừng, chúng ta cứ thoải mái đi.”
Ngân Nhung thở phào nhẹ nhõm, thì ra là các tiểu đệ tử, hẳn là tu vi cũng không đến đâu, chắc không phát hiện ra mình, chỉ cần chờ bọn họ vào phòng, mình lặng lẽ chuồn đi là được rồi.
Thế nhưng, đám thanh thiếu niên không ngoan ngoãn đi vào trong phòng đúng như ước nguyện của y, mà ngồi vây xung quanh một cái bàn đá, hết sức phấn khởi bắt đầu nghiên cứu bàn cơ còn dang dở kia.
Ngân Nhung trốn đằng sau gò tuyết, đi cũng không được, không đi cũng không được.

May là bẩm sinh y không sợ lạnh, chôn mình trong đống tuyết, dù sao thì cảm giác vẫn rất thoải mái, bèn im lặng cắn đuôi mình chơi đùa, mất tập trung nghe bọn họ nói chuyện phiếm.
Chủ đề của thanh niên miên man bất tận, từ sách dạy đánh cờ cho tới “tình hình chính trị đương thời” —— tán phét trên trời dưới biển về việc yêu tộc làm loạn thiên hạ lần này, rồi lại đến chuyện Thành Dương lão tổ oai hùng bất phàm cỡ nào, người thật ở ngoài còn đẹp trai thanh cao lạnh lùng hơn trong truyền thuyết.

Chẳng trách có nhiều mỹ nhân biết hắn tu vô tình đạo như thế mà vẫn người trước ngã xuống, người sau tiến lên ùa đến.
Khoan đã, ai nhào vào lòng Thành Dương Mục Thu chứ?
Ngân Nhung không buồn cắn đuôi mình nữa, bắt đầu vểnh tai lên hóng chuyện.
“Vô tình đạo thì sao nào, không phải lão tổ từng có hôn ước sao? Năm ngoái còn vì Trần thiếu tông chủ, xung quan giận dữ, liều mạng dù hao tổn tu vi cũng xông vào bí cảnh cứu người.”
Ngân Nhung nghe vậy, lại nhàm chán lật mình trở lại, lòng thầm khinh thường: Tin vịt! Các ngươi biết cái gì!
Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng lần nào nghe người ngoài xì xào bàn tán về đạo lữ của mình cứ nhắc đến tên của một người khác, Ngân Nhung vẫn cứ thấy khó chịu trong lòng.
Sau đó, y nghe thấy tên của mình.
“Còn có một con hồ ly tinh Ngân gì đó, nghe nói từng leo lên giường Thành Dương lão tổ đấy!”
“Ta cũng từng nghe nói!”
“Ta nghe nói con hồ ly tinh đó đã bị đánh đuổi đi rồi, chậc, là một con mị yêu.

Thì ra quân tử thanh tao như Triêu Vũ Đạo quân cũng thích hồ ly lẳng lơ, dung tục như nam tử bình thường trong thiên hạ, thất vọng thật.”
Giọng điệu A Thường không vui: “Nói năng cho cẩn thận, chúng ta là khách mời, sao có thể nói chủ nhà như vậy chứ?”
Lại có người nói: “Người ta đang đồn là, lão tổ thích thiếu niên tướng mạo xinh đẹp, mảnh mai trắng trẻo.


Các ngươi có để ý không, lần này, có không ít môn phái dẫn theo mấy thiếu niên xinh đẹp giống như vậy đấy, lòng dạ Tư Mã Chiêu thôi, trông mong muốn mượn mỹ nhân leo lên lão tổ.”
“Nhất là Hách Hề của Văn Luyện Tông ấy, có tiếng là đệ nhất mỹ nhân Lĩnh Nam gì đấy, hôm nay còn đi theo các chưởng môn dự thính nữa.”
Ngân Nhung: “…”
“Dự thính? Ý của Tuý Ông không phải ở rượu, mặt mũi như thế nào? Các người đã nhìn thấy chưa?”
Ngân Nhung không nghe lọt tai nữa, bò ra khỏi đống tuyết, tức giận lắc lắc lông mình.
“Ta từng chạm mắt rồi, khỏi phải nói, đúng là đẹp như thiên tiên, là vẻ đẹp nam nữ khó phân ấy, e là bất kỳ nam nhân nào nhìn thấy cũng phải động lòng, huống chi còn trùng hợp là mẫu người mà lão tổ thích nữa —— ai? Cái gì mới vừa nhảy lên vậy? Ta hoa mắt à?”
Thành Dương Mục Thu nghị sự với các chưởng môn khác xong xuôi, mặt vô cảm ngự kiếm trở về Hành Cao cư.

Gần đây Ngân Nhung rất lạnh nhạt với hắn, nên còn không buồn trở về chỗ ở.
Thành Dương Mục Thu cảm giác tâm ma của mình càng lúc càng nghiêm trọng —— trên đường ra phòng nghị sự, đụng mặt với một thiếu niên hồng y mảnh khảnh, suýt nữa nhận nhầm thành Ngân Nhung, nên khi thiếu niên đã vấp ngã trước mặt, thì còn đưa tay đỡ cho.
Thật ra tuy tướng tá và mặt mũi khá giống nhưng chỉ cần quan sát kỹ một chút, là sẽ phát hiện ra, dung mạo của người này kém xa tiểu hồ ly tinh nhà mình.

Thế là, Thành Dương Mục Thu hoài nghi mình đã nhớ nhung Ngân Nhung thành bệnh, ngay cả mắt nhìn cũng kém đi.
Ây, “nhớ nhung thành bệnh” với người bên gối.
Thành Dương Mục Thu thầm cười khổ, cảm thấy trên này chắc không có ai buồn khổ hơn mình nữa, rõ ràng người ấy đang ngay bên cạnh mình, mà đến cả chạm cũng không dám chạm nhiều, nhìn cũng không dám nhìn nhiều.
Chẳng biết “trận chiến tranh lạnh” không giống chiến tranh lạnh này chừng nào mới kết thúc được đây, khúc mắc của tiểu hồ ly tinh phải mất bao lâu mới tháo gỡ được đây…
Trong mắt của người khác, Thành Dương lão tổ luôn luôn không để lộ vui giận, dùng “vẻ mặt vô cảm” làm mặt nạ, không ai đoán ra được tâm tư của hắn, cũng không ai nhìn ra phiền não của hắn, càng không có người lên tiếng khuyên bảo.

Thành Dương Mục Thu cũng quen cô đơn một mình, bước đi nặng nề trở về Hành Cao Cư.
Bởi vì biết chắc chắn sẽ đối mặt với căn phòng ngủ trống rỗng, bèn dứt khoát đi đến thư phòng.
Nhưng vừa đi ngang qua Tôn Tửu Đình, đã bắt gặp một người lung linh mảnh mai, hồng y, tai hồ ly, tóc như mực.
Bởi Thành Dương Mục Thu cảm nhận được tâm trạng buồn bực của Ngân Nhung, mấy ngày nay còn cố ý trốn tránh mình, nên cũng không dám bước lên ngay.

Song lại nhìn thấy thiếu niên lịch bịch lịch bịch chạy vọt đến, nhào thẳng vào lồng ngực mình, xoay mặt hắn sang, nổi giận đùng đùng, hôn một cái thật vang dội, sau đó kiêu căng mà nói: “Ngày mai ta cũng muốn đi theo ngươi nghị sự!”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi