LÔNG XÙ THÌ CÓ Ý ĐỒ XẤU GÌ ĐÂU


Vết thương vốn cũng không lớn, đầu lưỡi mềm mại ương ướt đảo qua, chút xíu đau đớn còn sót lại cũng hóa thành ngứa ý, từ mu bàn tay tràn ra, cả người tê dại.

Chiếc nhẫn ngọc màu mực trên ngón cái bắt đầu nóng dần lên, thế nhưng Thành Dương Mục Thu như bị ma xui quỷ khiến, không đẩy y lùi lại mà chịu đựng cảm giác bỏng rát từ từ tăng lên, để Ngân Nhung tiếp tục tùy ý liếm láp.

Ngân Nhung liếm rất tập trung.

Nước bọt có thể giúp ngoại thương mau lành, đây là thường thức mà mỗi con yêu quái lông dài biết, nhưng mà cứ liếm rồi liếm, Ngân Nhung đột nhiên nhận ra: Đại lão không chịu cho mình đụng vào hắn, đúng lúc có cơ hội hiếm có khó tìm thế này, sao không tranh thủ tu luyện luôn?
Ngân Nhung giật giật tai hồ ly đầy lông tơ mềm mại, âm thầm lặng lẽ vận hành công pháp song tu, ngoài mặt thì có vẻ lòng sáng như gương tập trung liếm láp vết thương, định lừa gạt đại lão.

Thế nhưng mãi đến khi Ngân Nhưng đã thấy mệt rồi, mà Thành Dương Mục Thu cũng không hất y ra.

…thế mà không phát hiện sao?
Chắc chắn là do kỹ năng diễn xuất của mình quá xuất sắc!
Ngân Nhung hài lòng liếm liếm môi kết thúc công việc, còng không quên làm bộ nhấn mạnh: “Ngươi xem này, có phải là đã đỡ lắm rồi không?”
Thành Dương Mục Thu nhìn mu bàn tay bị liếm đến trắng bệch của mình, diễn cùng với y: “Cũng đỡ rồi.


Ngân Nhung mừng thầm, cảm giác hôm nay kiếm bộn rồi, bèn thấy đã đủ rồi thì thu tay, “Vậy ta sẽ không làm phiền ca ca nữa.


Thành Dương Mục Thu: “Ngươi định đi Hồng Tụ lâu nữa sao?”
“Nơi đó đang loạn hết cả lên rồi, không ai quan tâm đến ta đâu, hôm nay không đi nữa, ta nói “không làm phiền” là không để ngươi phải nhìn thấy ta,” Ngân Nhung nói tiếp, “Ta biết là ngươi không muốn thấy mặt ta.



Dứt lời, thân hình y lóe lên, biến lại thành hồ ly nhỏ, trên bụng nằm Thành Dương Mục Thu, lỗ tai mềm mại to to nhúc nhích, “chít” một tiếng lấy lòng.

Ý khá rõ ràng: Ta đã ngoan ngoãn về dạng thú rồi, ngươi đừng ghét ta nữa nha.

Trong lòng Thành Dương Mục Thu có chút cảm giác khó chịu, mím môi: “Ngươi có thể biến thành người.


Hai mắt Ngân Nhung sáng lên, tai hồ ly dựng hết lên, nhưng một lát sau vẫn lắc lắc cái đầu nhỏ, “Chít chít chít chít chít~”
—— không sao không sao! Ta không sao!
Y rõ ràng trong lòng, lúc này đại lão nói như vậy, là bởi vì mình vừa mới giúp hắn “trị thương”, nên tạm thời không thể ghét ra mắt được nhưng sâu trong lòng vẫn thấy ghét mình, y phải biết điều, không thể coi lời khách sáo là thật được.

Huống chi, trong lòng Ngân Nhung vẫn còn một suy tính khác: Bây giờ sắc trời đã không còn sớm, sắp chuẩn bị ngủ rồi, nếu như biến lại thành người ngay lúc này, giường sẽ không đủ chỗ ngủ —— đại lão chắc chắn sẽ không khoan nhượng da thịt chạm nhau với mình trên cái giường chật hẹp này.

Y không muốn nằm trên đệm ngủ cả đêm như con chó con đâu.

Vì không để bị đuổi xuống, Ngân Nhung cái đầu đầy lông mềm mại của mình cọ cọ vào lòng bàn tay lô đỉnh của mình, Thành Dương Mục Thu thuận theo đó vuốt lông hồ ly một cái, tâm trạng hơi phức tạp.

Ban đêm.

Trăng sáng sao thưa, côn trùng mùa hạ kêu rít rít.


Thành Dương Mục Thu nằm trên giường nhỏ, nhìn cục lông đang cuộn mình thở đều bên gối, hoàn toàn không thấy buồn ngủ.

Chỉ cần vừa nhắm mắt, hắn sẽ lập tức nhớ đến hình ảnh thiếu niên quỳ trước mặt mình, khom người liếm láp vết thương cho mình, lông tơ trên tai hồ ly mềm mại, mái tóc dài dày đen óng, phần gáy và cánh tay thon nhỏ trắng trẻo, đôi mắt ướt át và đôi gò má hồng như thoa phấn.

Chiếc nhẫn trên ngón cái bắt đầu nóng lên, gần như muốn nướng chín da thịt, cảm giác đau xót thấu tận xương, Thành Dương Mục Thu không nhúc nhích, chịu nỗi đau như tra tấn đến từ cái nhẫn đó, sâu trong lòng dường như có một âm thanh nói với hắn: “Đã bước vào con đường này, thì cắt tình dứt yêu, vô dục vô cầu, một khi dục vọng đã động, thi đây cũng là trừng phạt ngươi phải nhận.


Thành Dương Mục Thu bỗng nhiên mở mắt ra, hơi thở dồn dập, bên thái dương thấm ra một lớp mồ hôi mịn.

Hắn… nhớ ra sao?
Thế nhưng ký ức không đầu không cuối, cứ thế lặng đi mất, cho dù có cố thế nào đi nữa, cũng hoàn toàn không nghĩ ra chút manh mối, Thành Dương Mục Thu buồn bực trở người.

…chờ đã.

Hắn có thể xoay người?
Thành Dương Mục Thu lại thử co duỗi đầu gối và mắt cá chân, sau đó vui vẻ nhận ra, qua mấy ngày nay, đôi chân cho dù cố gắng thế nào cũng không có cảm giác, đã có thể nhúc nhích rồi! Ngay kế là từng hồi từng hồi đau nhức bò lên, tuy là cảm giác này tựa như có ngàn vạn con kiến đang bò lung tung trong người, khá là khó chịu, nhưng thế có nghĩa là… cảm giác của hắn cũng khôi phục rồi! Quá đáng để mừng!
Tại sao thương tích dai dẳng như thế chỉ trong thoáng chốc đã suy giảm rồi? Thành Dương Mục Thu đang nghĩ mãi không ra, lại chợt cảm thấy cánh tay mình nặng xuống, thì ra là Ngân Nhung không biết vì sao đột nhiên biến trở lại thành hình dạng thiếu niên.

Ngân Nhung chưa tỉnh, trong lúc ngủ cảm thấy có thứ gì đó thơm tho đang thu hút mình, nếu như y tỉnh dậy nhất định có thể dễ dàng phát hiện ra, đó là dương khí tinh khiết nồng đậm của lô đỉnh nhà mình.

Thế nhưng thiếu niên tai hồ ly chập chờn trong giấc ngủ, chỉ theo bản năng ôm lấy thứ đang thu hút mình, còn chép chép miệng nhỏ, tìm một tư thế thoải mái —— quấn Thành Dương Mục Thu như con bạch tuộc—— rồi một lần nữa ngủ thiếp đi.


Hơi thở ấm áp mang theo mùi ô mai phả vào bên gáy Thành Dương Mục Thu, yết hầu hắn nhúc nhích, định đẩy con “bạch tuộc” đó ra, nhưng lại ngoài ý muốn chạm phải eo của thiếu niên, vòng eo mảnh khảnh dẻo ai, xúc cảm nong nóng lành lạnh…
“…….

khoan đã!!!”
Tiểu hồ ly mơ ngủ biến thân, là không ra quần áo sao?!
Nhà Ngân Nhung ở cách trung tâm trấn Tỳ Bà hơi xa, đường đi hơi hoang vu, đêm xuống, chẳng có lấy một ngọn đèn nào, trong phòng một màu đen kịt.

Tu vi của Thành Dương Mục Thu vẫn chưa khôi phục, năng lực nhìn đêm có hạn, đành phải lần mò trong bóng tối, thử tìm xuống phía dưới, sau đó vội thu tay về như bị sét đánh.

Ngân Nhung lắc lắc cái đuôi lông xù mềm mại, nói mớ một câu không rõ ràng, như đang kháng nghị với người bóp cái mông quý giá của mình, làm phiền đến giấc mộng thanh tao của y.

Cả một đêm dài, Thành Dương Mục Thu không cử động một lần nào, tim cứ như bị treo tuốt lên cao không đáp xuống được, linh lực hưng phấn va vào kinh mạch, mất bình tĩnh rất lâu.

Khi ánh nắng đã chiếu sáng rực rồi, Ngân Nhung mới vuốt mắt, ngáp dài, thoả mãn thức dậy, sau đó kinh ngạc kêu to: “Ca, sao quầng thâm mắt ngươi đen thế!”
“Chờ đã, không đúng, sao ta lại biến thành người rồi? A a a ca ca ta không cố ý đâu!”
Giọng Thành Dương Mục Thu khàn khàn: “Ngươi buông ta ra trước đã.


Ngân Nhung hậu tri hậu giác nhận ra, mình vẫn đang ôm đại lão, hơn nữa, y phục đâu? Ngân Nhung hoảng hốt chạy vội xuống giường, đầu tiên là lấy đuôi vòng ra phía trước che người, ngay sau đó mới ngộ ra, lập tức biến y phục, là bộ y sam vải thô “chuyên để đi làm” đó.

“Ta ta ta còn phải đến Hồng Tụ lâu làm việc, ta ta ta đi đi đi trước trước trước nha nha nha!”
Ngân Nhung ấp a ấp úng lắp bắp nói dứt câu, lập tức chạy ngay không quay đầu lại, tốc độ rất nhanh, cứ như sợ đại lão sau lưng sẽ xé xác y ra vậy.

Ngân Nhung có lý do để tin là Thành Dương Mục Thu sẽ xé mình ra.

Đại lão ghét mình như thế, lại ghét đụng chạm cơ thể, mà y thì làm gì? Y ngảy nhót tưng bừng trong ranh giới phát điên của hắn.


Cảm ơn ông trời, tu vi của đại lão vẫn chưa khôi phục, nếu không thì mình đã về với cát bụi từ lâu rồi.

Ngân Nhung lòng vẫn còn sợ hãi sờ sờ đầu mình, bây giờ vẫn còn đủ người đủ đuôi còn thở đúng là kỳ tích, nhưng cũng nghĩ mãi không ra, tại sao tự nhiên mình lại biến về hình người?
Tuy căn cơ y kém, nhưng ít nhiều gì cũng đã hoá hình hai trăm năm, khả năng khống chế cơ bản nhất với cơ thể vẫn phải có, sao có thể để xảy ra sơ suất như vậy được? Chẳng lẽ là do mình học nghệ không tinh, thuật thải bổ hôm qua xảy ra sự cố? Hay là đi hỏi sư phụ thử vậy.

Ngân Nhung vừa nghĩ, vừa đi đến Hồng Tụ lâu.

Hồng Tụ lâu hôm nay vẫn náo nhiệt như trước, vừa bước vào cửa đã trông thấy Lan Chi đang quỳ dười đất, tóc tai bù xù, khóe miệng có vết thương, nửa bên mặt sưng vù lên, một chữ thôi, thảm.

Ngân Nhung thấy cô ta gặp hạn, tâm trạng lập tức tốt ngay, gọi một tiếng “Lan Chi cô cô, cô cô làm sao thế”, nhanh chân muốn đẩy đám đông ra, đến gần chế giễu một hồi, nhưng khi nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc, nghe tiếng quay đầu, cùng y bốn mắt nhìn nhau.

Người đó há cái mồm to ra: “Ha! Đây không phải là Tiểu Ngân Nhung đó sao? Ngươi còn dám đến Hồng Tụ lâu?”
“…” Ngân Nhung quay đầu bỏ chạy.

Thành Dương Mục Thu ở nhà cũng thở phào nhẹ nhõm.

Trong không khí phảng phất mùi thịt khét, hắn nhìn chiếc nhẫn màu mực sắp nóng lên thành màu đỏ, thầm niệm Thanh Tâm Chú mấy lần, mới dám lần nữa mở mắt ra, rồi thử nhỏm người ngồi dậy, cong hai chân lên, nhịn đau ngồi vào tư thế điều tức.

Sau khi vận hành linh lực đi vài tiểu chu thiên xong, Thành Dương Mục Thu vui mừng phát hiện ra, kinh mạch ứ đọng không thông của mình, qua một đêm được linh lực gột rửa, đã thông thoáng hơn không ít.

Tu vi bị sư phụ “Đông Liễu Quân” của Ngân Nhung phán là không bao giờ có thể khôi phục, cũng đã tăng mạnh lại, bây giờ khoảng chừng đã chừng đỉnh cao Kim Đan.

Đột ngột tốt lên, chỉ bởi vì… tiếp xúc da thịt tối hôm qua sao?
Thành Dương Mục Thu bỗng nhiên có suy đoán bạo dạn: Chẳng lẽ là nhờ cái gọi là “song tu” đó chăng?
Chỉ đơn thuần là ôm nhau ngủ thôi, đã có tác dụng thần kỳ như vậy rồi, nếu như suy đoán này không sai, vậy thì, muốn nhanh chóng khôi phục tu vi, thậm chí là khôi phục ký ức, có phải là cần “song tu” thật sự không?.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi