LÔNG XÙ THÌ CÓ Ý ĐỒ XẤU GÌ ĐÂU

Ngân Nhung: “???” Trò gì thế này?

Đông Liễu phản ứng nhanh hơn cả, tức khắc bảo vệ đồ đệ nhà mình, dùng ống tay áo rộng thùng thình che mặt Ngân Nhung, “Ai là thiếu chủ của các ngươi chứ, bớt ngậm máu phun người đi!”

Nhưng đám Yêu tộc để lộ tai, đuôi và sừng đó hoàn toàn không nể nang gì, vẫn tiếp tục kêu gọi thiếu chủ, những người tu sĩ không rõ chân tướng kia thì lại càng thêm kích động.

“Thiếu chủ? Y là Hồ Ngân Nhung sao?”

“Đừng để y chạy!”

Tất cả cùng ùa lên, lấy ra đủ loại pháp khí, cũng đồng loạt mang theo sát ý mãnh liệt —— dù sao thì có nhiều người như vậy, chém lung tung mà giết được dư nghiệt của Yêu vương, sau này Thành Dương lão tổ có muốn truy xét, cũng chẳng biết truy xét ai.

Còn đám Yêu tộc không biết là diễn trò cho trọn vai hay là thật sự cho rằng Ngân Nhung là thiếu chủ, thế mà tắm máu hăng hái chiến đấu, vây kín Ngân Nhung ở chính giữa.

Thậm chí còn có một con hươu yêu, dùng thân thể đỡ một kiếm cho Ngân Nhung, sau khi bị trọng thương hắn còn dùng đôi mắt nai con nước mắt long lanh, dừng trên Ngân Nhung, nói: “Thiếu chủ đừng đau lòng cho thuộc hạ, được cúc cung tận tụy cho Yêu tộc, là tâm nguyện của thuộc hạ!”

Ngân Nhung: “…” Mẹ nó ai thèm đau lòng cho nhà ngươi! Giờ có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch!

Ngân Nhung vội vàng đẩy con nai yêu đó ra, hiện trường hỗn chiến nhanh chóng lên cao. Ngân Nhung bắt đầu do dự, có nên phản kích hay không, chiêu thức công kích mà y có thể dùng chỉ có hai loại, hoặc là mị thuật, hoặc là Hàn Tô Triền.

Ở đây có nhiều thanh niên máu nóng hoặc là yêu quái như vậy, giờ y dùng mị thuật thì chỉ như là muối bỏ biển, đá chìm đáy biển, không mang lại bất cứ tác dụng gì cả, hữu hiệu nhất là Hàn Tô Triền…

Nhưng một khi sử dụng, chẳng phải càng củng cố cho lời nói con trai Yêu vương gì đó sao?


Trong lúc đang do dự, thì một vầng sáng lạnh lùng lướt qua trước mắt, Ngân Nhung cả kinh, duy mạo trên đỉnh đầu phút chốc rơi xuống, tấm màn đen chạm đất, để lộ dung mạo của thiếu niên.

Môi hồng răng trắng, sắc như hoa đào.

Giữa một đám tu sĩ đánh nhau đến mức mặt mày xám xịt, trông có vẻ chói mắt khác thường.

Tình cảnh hỗn loạn chỉ dang dở trong chốc lát, những tu sĩ nhân tộc này đại đa số đều là tán tu phò trợ chính nghĩa nghe tiếng mà đến, chưa ai từng tận mắt nhìn thấy chân dung của “đệ nhất mỹ nhân giới tu chân”, mãi nhìn đến sững sờ.

Ngân Nhung nhân lúc bọn họ ngẩn ngơ, kéo sư phụ của mình lại, nhanh chóng bỏ chạy đi mất.

“Sư phụ, chiêu cũ!”

Đông Liễu hiểu ý, ngay lúc Ngân Nhung lôi kéo ông lao ra khỏi đám đông vây quanh, liều mạng già chạy vào trong dãy nhà bên rìa đường. Sau đó, hai thầy trò quen tay làm nhanh mỗi người mỗi hóa thành nguyên hình.

Vốn dĩ, trước đây Đông Liễu do không trả nổi tiền đánh bạc, bị tay chân của sòng bạc đuổi theo đòi nợ, hai thầy trò đã sớm luyện được kỹ năng chạy trốn một cách ăn ý. Song chỉ có thể chạy trốn nhất thời mà thôi, đối mặt với nhiều sát chiêu đòi mạng như thế, hai người không thể chắc chắn có thể toàn thân trở ra. Không cần bàn bạc, đã trong thời gian ngắn nhất, ăn ý xông về phía sơn môn của Thái Vi Phái.

Cả hai đều có lệnh bài, có thể không quan tâm đến, không trở ngại trốn vào, để lại một khoảng lớn ánh đao bóng kiếm sau lưng.

Nhưng Đông Liễu vẫn còn thấp thỏm, dặn Ngân Nhung: “Chúng ta ở ngay đây thôi, đừng —— ”

Câu “đừng vào chướng mắt lão tổ” chưa kịp nói ra, đã nghe thấy một giọng nói trầm ổn nhưng quen thuộc vang lên: “Trở về.”


Đông Liễu vừa ngẩng đầu, quả nhiên nhìn thấy Thành Dương Mục Thu. Vẻ mặt Thành Dương chưởng môn còn như là ”chờ đợi bao lâu cuối cùng hai người cũng về”.

Chuyện Thái Vi Cảnh bị đến hàng ngàn tán tu vây quanh “yêu sách”, ra chuyện rồi, là ồn ào ròng rã một tháng.

Nhưng vị Thành Dương lão tổ luôn luôn bày mưu nghĩ kế, lại không có hành động gì to tát, vừa không trấn áp, cũng không giải thích.

“Cuối cùng thì Mục Thu muốn làm gì đây? Trong giờ phút quan trọng thế này, chẳng lẽ còn muốn “vô vi nhi trị” (1) nữa sao?” Trần Hướng Vãn Trần thiếu tông chủ ở Vạn Kiếm Tông xa xôi vội la lên.

Trần lão tông chủ trầm ngâm không nói gì.

Trần Hướng Vãn: “Cha, cha nói một tiếng đi! Cha không thật sự cho rằng những tên mang tiếng là “tán tu”, thật sự là tự phát lên gây sư, ép vua thoái vị hay sao? Con trai không tin sau lưng bọn họ không có người xúi giục!”

“Chắc chắn là do Vô Lượng Tông gây ra! Năm đó rõ ràng là do bọn họ bắt đầu tranh chấp với Yêu tộ trước, sau đó Thái Vi Cảnh khẳng khái giúp đỡ mới bị liên lụy. Nhưng bọn họ lại đường hoàng xâm chiếm tài nguyên của Thái Vi Phái, nên Mục Thu mới chất chứa oán hận với bọn họ. Với cả nếu như Thái Vi Cảnh sụp đổ, thì người được lợi lớn nhất là bọn họ, những tên tiểu nhân xúi giục người khác đó, không phải là bọn họ thì là ai?”

“Cha, xin cha đó, cho phép con trai đến Thái Vi Cảnh xem rõ ngọn ngành đi ạ.”

Cuối cùng Trần lão tông chủ cũng mở miệng: “Con đi có tác dụng gì chứ?”

Dù sao cũng là lão tông chủ từng chứng kiến sóng gió, ông khí định thần nhàn nói tiếp: “Thằng nhóc Mục Thu đó tự biết chừng mực, chút chuyện nhỏ như thế này, sao có thể làm khó được nó? Con đừng đi để mà làm loạn thêm.”


Trần Hướng Vãn: “Cha, có phải cha biết tin gì không?”

Trần Hướng Vãn biết, quan hệ giữa phụ thân của mình và sư tôn Thành Dương Mục Thu rất sâu đậm. Năm đó Thái Vi Phái bị diệt môn, không chút do dự kéo Mục Thu thời niên vào vòng che chổ của Vạn Kiếm Tông, mới có chuyện hắn giấu tài sau đó của hắn. Giữa hai người hẳn là có thư từ qua lại, chắc là Thành Dương Hoành đã nói kế hoạch cho phụ thân?

Trần lão tông chủ lại nói: “Coi con gấp kìa. Chuyện như vậy không khó đoán, với tính cách của Mục Thu, tất nhiên là lấy sư môn làm trọng.”

“!” Lòng dạ Trần Hướng Vãn lạnh đi quá nửa, “Ý cha là?”

Trần lão tông chủ còn tưởng là con trai mình thích Thành Dương Mục Thu, cười nói: “Đương nhiên là chắp tay giao ra hồ ly tinh kia ra, đổi lấy thiên hạ thái bình. Một con hồ ly tinh mà thôi, xá gì đâu? Sao có thể hơn được Thái Vi Cảnh do chính tay nó giành lại? Sở dĩ thằng nhóc đó kéo dài tới hôm nay, vẫn chưa xử lý, chắc là định chờ cho mọi chuyện lên cao trào.”

Trần lão tông chủ cười rộ lên, “Thằng nhóc Mục Thu ấy, lão phu thật sự rất thích. Đi một bước nhìn ba bước, không có gì có thể làm khó được nó… chờ cho con hồ ly tinh kia chết rồi, cha tự mình dẫn con đến chúc mừng, đến lúc đó con —— ây? Chạy nhanh thế, con đi đâu vậy?”

“Vô vi mà trị? Ha ha ha ha ha ha! Nó cùng đường mạt lộ!” Phạm Cô Hồng cười to, “Thành Dương Hoành cũng có hôm nay, bây giờ chắc nó đang trong tình thế khó xử, thực sự khó nuốt trôi.”

Nhân Hoàn cũng vuốt chòm râu nói: “Ranh con thành Dương theo vô tình đạo, lại bằng lòng với một con yêu quái, đúng là mỉa mai. Ngay từ khi gặp y ở cái trấn bên ngoài Tuyết Quật Cốc, ta đã đoán ra dược, nó với Thành Dương Hoành không phải là đơn giản. Không ngờ lại phát triển thành một mối nghiệt duyên như thế.”

Nhân Trầm bên cạnh không kiềm được lên tiếng: “Thành Dương lão tổ không phải tu vô tình đạo sao? Nổi tiếng lãnh tâm lãnh tình, thật sự sẽ vì một con hồ ly tinh, từ bỏ Thái Vi Cảnh?”

Từ khi Nhân Trầm gây chuyện ở Thái Vi Cảnh xong, trở về chịu không ít xa lánh. Quả nhiên, lập tức có trưởng lão trào phúng: “Trầm sư đệ có rảnh thì đừng ngại đọc sách nhiều vào, sẽ biết, không phải là không có cách nào kham phá vô tình đạo. Chỉ cần tìm được người động tình, nhưng con người vô tình vô dục sao có thể động lòng với người ngoài được chứ? Hiển nhiên con hồ ly tinh kia rất có thủ đoạn.”

“Dù sao cũng là “đệ nhất mỹ nhân giới tu chân”.”

“Ta lại không cho rằng Thành Dương Hoành sẽ vì một con yêu quái làm chuyện gì đó khác người. Dẫu sao, kể cả hắn có tình cảm như người thường thì sao chứ? Liệu có thể buông bỏ được Thái Vi Cảnh một tay sáng lập?”

Phạm Cô Hồng sâu xa nói: “Đúng vậy.”


Nhân Hoàn vuốt râu mép, cười có phần gian trá: “Bất kể quyết định như thế nào, thì đều rất có lợi cho Vô Lượng Tông ta. Thành Dương Hoành chọn con hồ ly tinh kia, Thái Vi Cảnh ắt hẳn sẽ bị người đời lên án, từ “Tiên môn lớn nhất thiên hạ” thái hóa thành thừ bị người đời xỉ vả. Nếu như vì môn phái, giết chết Hồ Ngân Nhung, cuối cùng đạo vững chắc của hắn đương nhiên bất ổn, sẽ gặp phải phản phệ.”

Nhân Trầm nhỏ giọng lẩm bẩm: “Hắn thật sự sẽ động tình sao? Hắn là Thành Dương lão tổ đấy!”

Những trưởng lão còn lại cũng hiện lên vẻ nghi hoặc chỉ có Phạm Cô Hồng biết nội tình nói: “Thật ra ta tò mò hắn sẽ quyết định như thế nào.”

Nhân Hoàn: “Nếu như chưởng môn muốn biết kết quả, chuyện đó có gì khó khăn? Chúng ta chỉ cần đổ thêm chút dầu vào lửa là đủ.”

Phạm Cô Hồng cũng cười rộ lên: “Nếu ván cờ đã bố trí xong, vậy buông tay hành động thôi.”

Sau ba ngày, đám tán tu tụ tập ở Thái Vi Cảnh, bỗng nhiên có hành động lớn.

Lần này, bọn họ có rồi “người đáng tin cậy”, thì ra là một trong “bốn đại tông môn” – Vô Lượng Tông!

Vô Lượng Tông ngàn dặm xa xôi, ùn ùn kéo đến, do Phạm Cô Hồng Phạm chưởng môn đích thân dẫn đầu. Chẳng những có trưởng lão, đệ tử Vô Lượng Tông mà còn dẫn theo vô số các môn phái nhỏ, gần như là một nửa tu sĩ giới tu chân, đều bị kéo vào hàng ngũ thanh thế rất lớn.

Nhưng thế còn chưa đủ, bọn họ dẫn đám tán tu như rắn mất đầu, xông thẳng đến bên ngoài sơn môn của Thái Vi Phái. Có một vài đúng là có nợ máu với Yêu tộc, nhưng hơn cả là mỗi người một ý mang lòng riêng, nói chung đám người đó đằng đằng sát khí. Một tiểu đệ tử đứng đầu hàng, dùng phù khuếch đại âm thanh, cảm xúc dạt dào đọc lên trăm tội đã liệt kê rõ của Yêu tộc.

Lần này mới thật sự là “ép vua thoái vị”.

__

(1) vô vi nhi trị: 无为而治

“Vô vi nhi trị” về bản chất chính là loại bỏ sức ép cao từ bên trên, tạo ra sức mạnh từ dưới lên, tức là đòi hỏi người lãnh đạo cần thực hiện việc trao quyền đầy đủ, khiến cho cấp dưới có cơ hội và điều kiện phát huy đầy đủ tài năng, đồng thời điều khiển và bảo vệ nhân tài một cách thỏa đáng.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi