LỚP HỌC BỔ TÚC CỦA SƯ TÔN

Năm ngày liên tiếp Ôn Tu Viễn đều lên đỉnh Tàng Ý Sơn tìm sư tôn để xin giải đáp thắc mắc. Đến ngày thứ sáu, cuối cùng An Hòa Dật cũng phát hiện ra có gì đó sai sai.

Rõ ràng mục đích là muốn xa cách đồ đệ một chút, sao lại đâm ra trái ngược, số lần gặp mặt còn ngày càng nhiều thế này?

Ôn Tu Viễn ngồi đối diện với An Hòa Dật, vẫn mang vẻ mặt mỉm cười tươi tắn như mọi khi, không khác gì lắm so với mấy ngày trước đó. Trong phòng, hương trà thoang thoảng quẩn quanh, hai người yên lặng ngồi nhìn nhau như thể đang thi xem ai sẽ là người lên tiếng trước.

Bên hông có ánh sáng lập lòe sáng lên. An Hòa Dật bình tĩnh cúi đầu xuống xem thử, là tin nhắn của Ngu Văn Tinh nhà bên gửi tới, nói là gặp chuyện không ổn, cần gặp mặt nói chuyện gấp.

An Hòa Dật phất tay áo tiễn Ôn Tu Viễn đi, sau đó ngự kiếm bay tới Điểm Tinh Tông.


Cảnh sắc dưới chân núi thay đổi liên tục không ngực, những đám mây màu sắc dệt thành một mảnh gấm rực rỡ nơi đường chân trời. Trong ánh hoàng hôn rực rỡ, một dáng người đi ngược nắng từ phía xa xa lại đây.

An Hòa Dật cẩn thận nhìn kỹ lại, "Bất Độ đạo trưởng?"

Cây quạt trong tay Ôn Cảnh phe phẩy, mắt cười cong cong, "Trùng hợp quá đi, Đàm Ngọc đạo trưởng đang đi đâu thế?"

Do dự một lát An Hòa Dật mới trả lời, "Ta đi qua chỗ Hòa Mặc sư tôn."

Ôn Cảnh xếp cây quạt trong tay gọn lại, gõ nhẹ lên lòng bàn tay, "Hay quá, ta cũng đang định qua đó, chúng ta cùng đi nhé?"

Dọc đường đi, phong cảnh hai bên đường đều rất xinh đẹp kiều diễm nhưng An Hòa Dật lại chẳng có ý muốn thăm thú ngắm nhìn. Y nhớ lần trước họ đụng mặt trên đường cũng vừa đúng lúc người kia bị đồ đệ của hắn đuổi gϊếŧ. Không biết lần này có phải cũng đáng trốn đồ đệ không.


Ngu Văn Tinh đứng chờ đón ở trước cổng Điểm Tinh Tông. An Hòa Dật đã báo trước rằng Ôn Cảnh cũng muốn cùng tới nên khi thấy Ôn Cảnh, người kia cũng không ngạc nhiên gì.

Ngu Văn Tinh nhìn trái ngó phải một chốc mới túm tay An Hòa Dật kéo qua một bên. Sau khi gật đầu chào Ôn Cảnh một cái là lập tức sốt sắng kéo An Hòa Dật thẳng vào nhà. An Hòa Dật cũng thấy nghi nghi. Ngu Văn Tinh ngày thường luôn là người rất khách sáo và giữ lễ nghĩa, chắc chắn không làm thế này.

Ôn Cảnh vào phòng, quét mắt nhìn quanh một lượt. Trong phòng có mấy vũng nước nhỏ, không khí còn có mùi là lạ. Nghĩ lại thì lúc vào cửa, sân nhỏ kế bên còn phơi mấy bộ quân áo, mọi thứ nối lại với nhau có vẻ khá là thú vị.

Hiển nhiên là An Hòa Dật cũng để ý thấy, ngập ngừng hỏi, "Cái này là... ?"

Ngu Văn Tinh lộ ra vẻ mặt thẹn thùng, cúi đầu nhỏ giọng giải thích, "Ta tìm khuyết điểm của bản thân một hồi, ngoại trừ tật hướng nội thì không thể thay đổi được, cái còn lại chính là thích tắm. Ta có dùng thuật tẩy trần để tẩy đi bụi bẩn, chỉ là ta thích tắm lắm, không thể không tắm được, có điều ta đi tắm nhưng không thay quần áo."


Ôn Cảnh, An Hòa Dật: "..."

Gì ghê vậy ba!

"Thế sau đó thì sao?" Ôn Cảnh đưa mắt nhìn nước vương vãi trên sàn.

Ngu Văn Tinh siết vạt áo, mặt càng đỏ hồng hơn, xấu hổ muốn chết, "Hắn... hung dữ lột quần áo của ta ra mang đi giặt, còn giặt trong phòng của ta nữa."

Hai con mắt của An Hòa Dật thiếu điều muốn lọt ra khỏi tròng, đồng thời cảm thấy bản thân thật may mắn vì đồ đệ nhà mình vẫn coi như là một người bình thường.

"Hay là thôi khó quá bỏ qua đi, cách này mà thất bại thì nhất định Thủ Ngọc sư huynh vẫn còn có biện pháp khác mà." An Hòa Dật an ủi.

Ngu Văn Tinh vội vàng gật đầu, thở phào nhẹ nhõm.

"Thế, Đàm Ngọc đạo trưởng và Bất Độ đạo trưởng ổn cả chứ?" Ngu Văn Tinh ngẩng đầu lên, nơm nớp nhìn Ôn Cảnh.

An Hòa Dật gật đầu, "Cũng vẫn còn tạm. Nhưng phương pháp này chắc là không hiệu quả với ta, ta đã quyết định từ bỏ rồi."
Nói dứt lời, Ngu Văn Tinh đã nhìn y bằng ánh mắt đầy thấu hiểu.

Trong ba người chỉ còn lại mỗi Ôn Cảnh là chưa nòi gì, cũng chẳng biết là hắn có thành công hay không. Cả hai người đều dồn ánh mắt về phía hắn.

Cây quạt trong tay Ôn Cảnh lại phe phẩy "Có lẽ khuyết điểm lớn nhất của ta là dễ cáu giận, tuy bản thân tiểu đạo không thấy như vậy. Nhưng lúc bị các đồ đệ đuổi gϊếŧ, tiểu đạo cũng không bình tĩnh đường, nên từ bỏ rồi."

An Hòa Dật gật gù, "Yếu tố tính cách quả thực là rất khó thay đổi."

Ngu Văn Tinh cũng không dám khuyên Ôn Cảnh nên bớt tức giận đi, chỉ dám gật đầu phụ họa theo.

Cứ như vậy, kết quả là cả ba đều thất bại.

Ngu Văn Tinh thở dài thượt, "Chẳng biết Phương Khê đạo hữu có thành công không nhỉ?"

Ôn Cảnh cười khẽ, "E là khó đấy."
"Hả ý là tại sao?" An Hòa Dật không hiểu vì sao Ôn Cảnh lại khẳng định như thế. Y thấy Trác Thịnh trước nay là người thông tuệ, cũng không đến nổi thất bại dễ dàng như ba người bọn họ mới phải.

Ôn Cảnh thản nhiên liếc nhìn chén trà, An Hòa Dật cũng hết cách, chỉ đành phải phối hợp rót cho hắn một chén. Lúc đó hắn mới chịu nói tiếp, "Các ngươi nghĩ mà xem, nhược điểm của Trác Thịnh là gì?"

"Yêu tiền." Cả An Hòa Dật và Ngu Văn Tinh đều đồng thanh bật thốt lên.

Ôn Cảnh cười lớn, "Chính vậy!"

An Hòa Dật chợt bừng tỉnh hiểu ra, chỉ còn lại mỗi Ngu Văn Tinh vẫn chưa hiểu đầu cua tai nheo ra làm sao, "Nếu vậy thì sao?"

Trong mắt Ôn Cảnh lấp lánh ý cười, nâng cằm nhìn về phía An Hòa Dật rồi nhẹ nhàng gật đầu một cái.

An Hòa Dật thở dài, "Lần trước ta tình cờ gặp đệ tử của Phương Khê đạo trưởng. Tuy rằng chỉ nhìn thoáng qua cũng biết tên đó giỏi kiếm tiền lắm. Mà Phương Khê lại yêu tiền như thế, chỉ e là..."
"Chỉ e tới lúc đó sẽ vui đến quên cả trời đất thôi." Ôn Cảnh gõ cây quạt trong tay lên mặt bàn, phát ra một tiếng giòn tan.

Ngu Văn Tinh không biết nên nói gì, ngẩng đầu lên liếc nhìn hai người một cái, sau đó lại cúi đầu xuống.

An Hòa Dật thấy đối phương có vẻ hơi khó xử bèn lên tiếng, "Hòa Mặc cứ nói đừng ngại, ta và Bất Độ cũng không phải người nhiều chuyện."

Lúc này Ngu Văn Tinh mới ngập ngừng lên tiếng, "Phương Khê đạo trưởng và đệ tử hòa hợp như thế, sao còn tới lớp học thêm nhỉ?"

Ôn Cảnh vỗ tay cười, An Hòa Dật cũng đồng tình.

Hai người làm khách ở chỗ Ngu Văn Tinh, An Hòa Dật cũng không nói gì tới chuyện phải quay về. Lát sau, chợt có tiếng gõ cửa vang lên, mặt Ngu Văn Tinh lập tức biến sắc, khóe miệng run run đứng lên.

"Hắn lại muốn mang quần áo của ta đi giặt kìa." Trên mặt Ngu Văn Tinh lộ vẻ tức tối, sắc đỏ ửng lan từ gò má tràn xuống cổ. Tới khi người sắp đỏ chín tới nơi rồi thì người ngoài cửa mới dừng lại.
"Sư tôn, cầm quần áo ra đây." Người bên ngoài cáu kỉnh nói. Tuy An Hòa Dật và Ôn Cảnh vẫn còn đang ngồi vững vàng, Ngu Văn Tinh lại hận không thể chui luôn xuống gầm bàn.

Ngu Văn Tinh lúng túng liếc nhìn sang chỗ An Hòa Dật và Ôn Cảnh một cáo, xấu hổ đáp lại, chỉ có điều vừa lên tiếng thì giọng nói đã mất hơn phân nửa khí thế, "Quầ-Quần áo của ta không phải đã cầm ra hết rồi à?"

"Còn một bộ nhất định cũng phải giặt." Người bên ngoài có vẻ nhất định không chịu cho qua.

Trông Ngu Văn Tinh có vẻ rối, hoảng hốt đáp, "Ta cũng chỉ còn một bộ chưa giặt thôi, cũng hết đồ thay rồi... Ta..."

Ngu Văn Tinh luống cuống, sắp không ổn nữa rồi. Giờ thì hai đạo hữu cùng lớp đều đã biết mình tắm mà không thay quần áo. Không thay thì thôi kệ đi, dù sao tự mình cũng đã thừa nhận rồi. Nhưng mà nghe đồ đệ của mình nói như thế, như thể tất cả quần áo của mình đều không được giặt giũ vậy.
Tại sao lại thành thế này... Thật là quá đáng. Mắt Ngu Văn Tinh đã rưng rưng sắp khóc đến nơi, nhất thời chẳng biết phải giải thích thế nào, chỉ còn biết lớn tiếng quát đồ đệ, "Đừng tới nữa, đi đi!"

Đệ tử ngoài cửa vẫn không chịu cho qua, đứng ngoài đó hét ngược lại, "Nếu sư tôn không chịu mở cửa bây giờ, nửa đêm đệ tử sẽ tới!"

Ngu Văn Tinh thở phì phò, sắc đỏ trên mặt đã tan hết. Đứng lên, lảo đảo đi về phía tủ đồ rồi ôm hết quần áo trong đó ra, mở cửa ném hết chúng ra ngoài.

Ngu Văn Tinh đứng trước cửa hét ầm lên, "Cút!"

Cửa bị đóng lại cái 'rầm'.

Trong phòng, An Hòa Dật và Ôn Cảnh bốn mắt nhìn nhau. Trông thấy chuyện riêng tư đó của bạn cùng lớp, An Hòa Dật cũng thấy rất lúng túng. Chờ sau khi đồ đệ của Ngu Văn Tinh đi rồi, y mới vội vã đứng lên chào tạm biệt để đi về. Ôn Cảnh thấy An Hòa Dật muốn đi, cũng phe phẩy quạt đứng lên chào để về.
Sắc mặt Ngu Văn Tinh cũng không dễ coi cho lắm, hiện giờ cũng chẳng biết đối mặt với người khác thế nào, cũng chẳng thể làm gì hơn là chào tạm biệt hai người kia.

Ra khỏi cửa, An Hòa Dật bước lên kiếm liền vội vã đi ngay. Tới khi ra đến cổng Điểm Tinh Tông rồi y mới thoáng thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Ôn Cảnh ở bên cạnh nhìn y cười đến híp cả mắt, không quên giở giọng nhạo báng, "Xem ra khuyết điểm của Phương Khê đạo hữu và Hòa Mặc đạo hữu đều đã được chăm sóc cẩn thận rồi, chỉ e là chẳng sớm thì muộn cũng sẽ thất bại. Đàm Ngọc sư tôn cũng phải cẩn thận đấy nhé."

An Hòa Dật liếc nhìn hắn một cái, đáp lại chẳng chút nào hoảng hốt, "Cũng mong là lần sau Đàm Ngọc có thể được gặp Bất Độ đạo trưởng không bị đồ đệ đuổi gϊếŧ."

Sắc mặt Ôn Cảnh dần tối sầm.
An Hòa Dật nhân lúc uy lực của hắn còn chưa thoát ra, hỏa tốc bỏ trốn. Ôn Cảnh dùng ánh mắt xa xăm dõi theo bóng lưng rời đi của An Hòa Dật, cũng đi theo.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi