LOVERS AND CHOCOLATE

Ở sâu trong rừng rậm có một đám hồ ly lông trắng cùng chung sống với nhau.

Chúng nó có thể hoạt bát hoặc trầm tĩnh, nhưng có một điều vĩnh viễn sẽ không thay đổi.

Chúng nó là người bảo vệ khu rừng.

Nếu có du khách bị lạc ở rừng rậm, chúng nó sẽ hóa thành hình người và dẫn họ đi ra ngoài.

Nếu có người muốn phá rừng thì chúng nó tiến hành tấn công những người này mà không chút do dự, chẳng phân biệt nam nữ.

Trong số những con hồ ly này, một con hồ ly đeo mắt kính chính là thủ lĩnh của chúng nó.

Bộ lông của nó là bộ lông trắng thuần chuẩn chân chính, không có một chút lông tạp nào.

Nó luôn cầm một quyển sách, nhìn qua như đang đọc chữ viết của loài người nhưng nếu như có chuyện gì, nó luôn là người đầu tiên biết được.

Ngày nọ, trong rừng rậm đã xảy ra một chuyện lớn.

Một cô phù thuỷ vào rừng sinh sống.

X

Luôn có không ít dòng người ở khu dạy học của đại học C, đặc biệt là vào giờ tan học, đám đông ùa ra từng đợt từng đợt.

Một cái đầu lông xù xù thu mình trong bụi cỏ ở khu dạy học đột nhiên thò ra ngoài như là đang tìm kiếm cái gì đó mà không ngừng nhìn chung quanh.

“Rõ ràng là vào giờ này đàn anh đã tan học, sao còn chưa ra nữa kìa……”

Cô bé cột tóc đuôi ngựa đôi, mặc áo hoodie hình Pikachu màu vàng cộng thêm chiếc quần da ngắn màu đen, nhìn qua rất là nghịch ngợm đáng yêu. Chỉ là hành vi ngồi xổm người ở bụi cỏ có hơi lỗ mãng.

“……” Nhìn sang trái, không đúng, không có đàn anh.

“……” Nhìn sang phải, không có, đàn anh chưa đi ra.

Ánh mắt lại lần nữa nhìn về phía cửa khu dạy học, đôi mắt cô đột nhiên tỏa sáng, sau đó lại rúc đầu mình vào bụi cỏ một lần nữa. Sau đó, chờ đến khi người nào đó đến gần, cô đột nhiên nhảy ra, ôm chặt anh từ phía sau.

“Đàn anh! Em chờ anh lâu rồi!”

Hồ Bạch Lê:……

Lại tới nữa.

“…… Mỗi ngày em lại đây như vậy, không chán à.”

Chàng trai đẹp trai đeo kính kèm theo vẻ mặt bất đắc dĩ, nhíu mày nói với cô gái phía sau.

Hạ Hầu Lam cười rạng rỡ.

“Sao có thể, đây không phải muốn mỗi ngày để đàn anh nhìn thấy em sao!”

“…… Không gặp cũng được.”

“Vậy sao được!”

Vẻ mặt Hạ Hầu Lam tức giận,

“Em thích anh, cho nên trước khi anh đồng ý làm bạn trai của em, em có thể buông lòng không chứ! Một khi có cô gái khác như hổ rình mồi với anh, em muốn đuổi tình địch đi ngay lập tức!”

Trán Hồ Bạch Lê như có như không mà xẹt qua một giọt mồ hôi.

“Này, Hồ Ly, em khóa dưới lại tới rồi à?”

Mấy bạn cùng lớp thấy anh đi với Hạ Hầu Lam thì nhịn không được mà đi tới chế nhạo một tí. Hạ Hầu Lam thấy người tới thì lập tức cười chào hỏi:

“A, chào anh Hoàng! Em tới tìm đàn anh haha!”

“Ha ha, chào em gái.”

Hoàng Thanh cũng cười đáp lại.

“Nhưng em gái à, Hồ Ly này trời sinh ít nói, lại khó chịu, sao mỗi ngày em đều tới tìm cậu ta vậy hả? Không bằng tới tìm bọn anh chơi đi, bọn anh chắc chắn có thể nói chuyện hơn Hồ Ly.”

Không đợi Hạ Hầu Lam trả lời, Hoàng Thanh đã cảm giác được ánh mắt lạnh lùng công kϊƈɦ đến từ Hồ Bạch Lê, chỉ là bị cậu tránh được mà thôi.

Dù sao câu trả lời của cô bé khóa dưới cũng như nhau, cho dù Hồ Ly tức giận như thế nào thì cậu cũng không sợ.

Quả nhiên, Hạ Hầu Lam treo ở trêи người Hồ Bạch Lê lắc lắc đầu, nói với Hoàng Thanh:

“À không đâu anh Hoàng, tuy rằng ảnh ít nói nhưng em thích ảnh á, cho nên em phải nỗ lực làm cho anh ấy thích em, muốn mỗi ngày tới quấn lấy anh ấy, như vậy anh ấy sẽ thích em!”

Hoàng Thanh:……

Logic không thể giái thích được của đàn em là gì.

Quấn lấy một người nhiều hơn thì người ta sẽ thích em à?

Vậy có phải cậu cũng nên dây dưa quấn quít với cô gái mình thích…… Nhưng thật sự sẽ không bị coi như biến thái đó chứ?

Sau đó cậu rõ ràng mà cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng của Hồ Ly dường như đi qua, trong lòng không khỏi cười khổ.

Người này rõ ràng cũng rất để ý đến cô em này, bằng không sao có thể vì lời mời của cậu mà tức giận.

Một tay vẫn ôm cổ Hồ Bạch Lê như cũ, một tay vẫy tay chào tạm biệt với Hoàng Thanh, lúc này Hạ Hầu Lam mới nói với Hồ Bạch Lê:

“Anh ơi, hôm nay tan học, anh muốn đi đâu?”

“…… Thật nặng.”

Hỏi một đằng trả lời một nẻo.

Cũng khó trách, Hạ Hầu Lam thật sự treo cả người lên trêи người anh, cổ anh vẫn luôn bị cô siết chặt. Tuy rằng người cô nhìn qua rất là gầy nhưng anh cũng không có khả năng vẫn luôn đỡ được cân nặng của cô.

( Nhưng người nào đó hoàn toàn xem nhẹ vừa rồi Hạ Hầu Lam cũng đã treo cả người lên người anh khi nói chuyện với Hoàng Thanh, thậm chí còn làm ra hành vi một tay siết cổ)

Nghe thấy Hồ Bạch Lê nói, Hạ Hầu Lam chẳng những không leo xuống mà còn càng dùng sức dựa gần trêи người Hồ Bạch Lê. Nếu không phải định lực của anh đủ tốt thì phỏng chừng đã bị cô lôi xuống đất rồi.

Cảm giác cơ bắp của bản thân trong lúc vô tình đã bị cái con bé này rèn luyện đến không chê vào đâu được.

“Người ta mới không có nặng á!”

Hạ Hầu Lam tức giận mà nói,

“Người ta mới 45 kg à! Là cân nặng tiêu chuẩn đó!”

45 kg, cả người treo lên cũng đủ nặng rồi.

Anh thoáng khom lưng, đặt cô gái này xuống đất rồi lại lay tay cô ra cái một. Hồ Bạch Lê đi về phía trước, chỉ còn lại Hạ Hầu Lam gào to ở phía sau anh.

“Này, đàn anh, sao anh chạy rồi!”

“Đàn anh, anh chờ em với!”

“Đàn anh!……”

Có giọng nói mềm mại vẫn luôn phát ra từ con đường phía trước khu dạy học, không ngừng có người quay đầu lại nhìn bóng người màu vàng chanh đuổi theo một chàng trai áo trắng đang rời đi.

“Này, cô gái kia thật lợi hại, vậy mà thật sự luôn theo đuổi nam thần mặt lạnh của khoa chúng ta……”

Một cô gái hiểu rõ mọi chuyện nói với cô gái bên cạnh.

Cô gái kia cũng nhìn hai người đi khuất, không tỏ ý kiến.

X

Hồ Bạch Lê vẫn luôn cảm thấy bản thân đã trêu chọc một cô phù thủy nhỏ.

Người này nhìn qua rất vô hại nhưng những gì làm được cũng đủ khiến cho người khác cảm thấy bất đắc dĩ, càng tệ hơn nữa thậm chí là sẽ long trời lở đất.

Ví dụ như báo cáo nghiên cứu trước đó của mình, chính là bị cái cô phù thủy này…… Nói như thế nào nhỉ, bị phá hư một chút thì phải?

Tuy rằng chỉ thêm một đường viền hoa văn vào giao diện đơn giản của anh khiến báo cáo trông đẹp hơn mà thôi.

Nhưng báo cáo nghiên cứu thì cần khung gì chứ……

Hạ Hầu Lam ríu rít ở phía sau anh, sau đó theo anh đến quán cà phê mà anh thường đến sau giờ học, gọi cà phê xong thì ngồi xuống, chỉ là miệng vẫn không ngừng lại như cũ.

“…… Em là chim sẻ hả?”

Bằng không sao lại lắm miệng như vậy chứ?

Hạ Hầu Lam thấy anh cuối cùng cũng chịu để ý mình thì lập tức cười hì hì không ngừng.

“Không phải đâu, chỉ là ở trước mặt anh nên đột nhiên em mới nói nhiều hơn thôi.”

Dù sao người trầm lắng giống như anh, cô nhất định phải dùng nhiều lời lắm mới thu phục được anh!

Như vậy ấn tượng của anh với cô mới có thể khắc sâu!

“…… Im lặng.”

Mở sách giáo khoa trêи tay ra, Hồ Bạch Lê chỉ dựa vào bên cạnh bệ cửa sổ nhìn lên.

Ánh mặt trời ấm áp chiếu vào gương mặt chàng trai, nó mang theo một màu vàng dịu dàng cho khuôn mặt lạnh lùng trước sau như một của anh.

Hạ Hầu Lam chỉ nhìn Hồ Bạch Lê như vậy, ngoan ngoãn im lặng.

Cảm giác bản thân…… Hôm nay, lại khiến đàn anh không vui rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi