LŨ MÙA XUÂN

Việc Sở Tấn và Lận Diễm Trần kết hôn xem như đã chính thức quyết định.

Về thời gian hai bên hơi có chút bất đồng.

Ba Lận chủ trương nên làm sớm một chút, dù sao con cũng đã lớn như vậy, tốt nhất là trước khi Thu Thu tròn một tuổi, bọn họ kết hôn, là phu phu hợp pháp, đúng lúc có thể đường đường chính chính làm tiệc tròn tuổi cho Thu Thu. Thế nhưng khoảng thời gian cách sinh nhật một tuổi của Thu Thu chỉ còn hơn hai tháng, không khỏi quá gấp.

Ngược lại là Sở Tấn muốn từ từ, bệnh tim của Thu Thu rõ ràng vẫn không có chuyển biến tốt, thứ hai phải đi kiểm tra, nếu như còn chưa khỏi hẳn, phải làm phẫu thuật. Nếu phải làm phẫu thuật, vậy anh muốn chờ đến lúc Thu Thu làm phẫu thuật xong, sức khỏe tốt lên, mới dẫn theo Thu Thu làm lễ cưới.

Ba Lận mới biết chuyện Thu Thu sinh bệnh, cũng đồng ý với cách nghĩ của Sở Tấn, ông vô cùng đau lòng: "Thu Thu có bệnh tim bẩm sinh? Bác sĩ khám bệnh cho thằng bé được không? Có cần ba hỗ trợ tìm một bác sĩ khác làm phẩu thuật cho thằng bé hay không?"

Sở Tấn nói: "Là bác sĩ chuyên nghiệp của một trong ba bệnh viện hàng đầu, cấp bậc chủ nhiệm, đã khám cho Thu Thu từ nhỏ, nên hiểu rõ tình huống của nó nhất, con nghĩ nếu như làm phẫu thuật, vẫn phải tìm bác sĩ hiểu rõ bệnh tình của Thu Thu nhất."

Sở Tấn và ba Lận tiếp xúc vài ngày, anh đã nói với Lận Diễm Trần: "Ba anh rõ ràng là một người rất thấu tình đạt lý mà."

Lận Diễm Trần: "Anh mới phát hiện, bây giờ ông ấy trở nên rất dễ nói chuyện."

Bây giờ là tháng 5, cuối mùa xuân đầu mùa hè.

Nhiệt độ mát mẻ, rất là thoải mái.

Qua thêm một thời gian nữa, thời tiết sẽ từ từ nóng lên.

Ngày 25 tháng 5 dương lịch năm nay là tết đoan ngọ.

Vừa lúc sắp tới, nên chuẩn bị chọn ngày đó, để người lớn hai nhà gặp mặt, cùng nhau ăn bánh chưng.

Sau khi người nhà gặp được Sở Tấn, Lận Diễm Trần thẳng thắn trực tiếp đưa ra ý kiến với ba ba nhanh chóng điều mình đến Y thành, mấy tháng hắn cũng không muốn chờ, còn nói năng hùng hồn: "Hiện tại chính là thời kì mấu chốt trong sự trưởng thành của bảo bảo, con muốn làm một ba ba có trách nhiệm."

Lận Thiệu Nguyên phê chuẩn lời thỉnh cầu của hắn, để cho hắn đến điều hành công ty ở Y thành trước, thế nhưng luôn cảm thấy không đúng chỗ nào đó, lời này hình như là đang mắng ông?

Bên ngoài không rõ ràng lắm hai cha con họ xảy ra chuyện gì, vốn dĩ Thái tử làm rất tốt, lại không may bị "Đuổi" tới Y thành, một công ty con quy mô rất nhỏ không có công trạng, nhiều người đang dồn dập suy đoán có thể là có ẩn tình. Có lẽ mấy năm qua Lận Diễm Trần phong mang lớn mạnh, bị cha già lòng dạ nhỏ mọn đố kị?

Thật ra Lận Diễm Trần vô cùng phấn chấn chạy tới Y thành.

Hắn chân trước vừa đến Y thành sắp xếp xong việc của mình, chân sau lập tức đến nhà Sở Tấn lấy lòng, mời cha vợ mẹ vợ đến xem nhà mới, trực tiếp chuyển vào ở cũng được.

Một căn biệt thự ba trăm mét vuông trong tiểu khu xa hoa, có một khu vườn hoa nhỏ, lầu một có phòng khách và nhà bếp, lầu hai là phòng ngủ và thư phòng. Một căn phòng ngủ chính, ba căn phòng ngủ cho khách, Lận Diễm Trần đều nghĩ xong rồi, ba cái phòng khách, một phòng cho cha mẹ Sở Tấn ở, một phòng cho ba hắn tình cờ đến đây ở lại, hai phòng này sẽ không cho người ngoài ở, nếu như bạn hắn hoặc là bạn Sở Tấn đến đây chơi muốn ngủ lại, sẽ ở căn phòng dành cho khách còn lại kia.

Nhà ở cũng không lớn hơn so với nơi ở trước đây của hắn, bây giờ hắn không thích nhà ở quá lớn, muốn tìm ai cũng phải mất nửa ngày.

Lận Diễm Trần ôm Đầu To vào ở, còn chuẩn bị xong ổ chó cho Sở Tiểu Béo.

Lận Diễm Trần đắc ý, vui cười hớn hở nói ra quyết định của mình.

Thầy Sở nghe xong, cùng bạn già hai mặt nhìn nhau, nói: "Lúc trước không phải tôi đã nói rồi, không định sẽ ở chung với mấy đứa sao?"

Lận Diễm Trần nói: "Tại sao lại không? Không phải rất nhiều người già đều thích ở chung với con cháu hay sao? Như vậy chúng con cũng dễ hiếu thuận hai người."

Thầy Sở nở nụ cười: "Người như cậu thực sự kỳ quái, bây giờ không phải người trẻ tuổi đều không thích ở chung với trưởng bối sao? Ngại vướng chân vướng tay, tôi thông tình đạt lý như vậy không tốt sao?"

Lận Diễm Trần nói: "Từ nhỏ con đã không ở cùng trưởng bối... Lúc con sinh ra ông nội bà nội đã không còn nữa, mẹ con cũng sinh bệnh qua đời khi con còn bé, khi còn nhỏ đều do bảo mẫu quản gia chăm sóc con, lên trung học thì con học trường nội trú, sau đó tốt nghiệp, mãi cho tới bây giờ."

Từ trước đến giờ hắn đều rất ước ao khi thấy nhà người khác có một đống người nhà đông vui náo nhiệt, có thật nhiều trưởng bối thương yêu, hắn chưa bao giờ trải nghiệm qua.

Thầy Sở không nghĩ tới đứa nhỏ này lại rất đáng thương, ông nói: "Chúng ta cũng không có ý định buông tay không quan tâm khi hai đứa dời vào nhà mới, Thu Thu còn nhỏ, lại sinh bệnh, hai đứa tuổi vẫn còn trẻ lại bận công việc, chúng ta sẽ giúp đỡ một thời gian. Chờ sức khỏe Thu Thu tốt hơn, hai đứa có thể trông chừng, tôi và mẹ Quân Quân lại ra ngoài du lịch, chúng ta có rất nhiều nơi muốn đi."

Lận Diễm Trần liên tục đáp ứng: "Được, được, rất tốt. Là như thế này, cũng không thể để cho hai bác vây quanh đứa nhỏ mãi, không có thời gian làm việc mình thích. Hai bác muốn đi chơi nước nào? Chơi xong trở về nước thì tới đây ở, nhìn Thu Thu. Thu Thu rất thích hai bác a. Con cũng có thể tìm hướng dẫn viên tiếp đón hai bác, nhà con còn có kinh doanh khách sạn, đến lúc đó trực tiếp vào ở khách sạn nhà mình là được rồi."

Thầy Sở: "..."

Tuy rằng ông biết Lận Diễm Trần rất có tiền, nhưng thỉnh thoảng vẫn phải khâm phục con trai ông rốt cuộc tại sao tìm được một người có tiền thế này...

Sắp gặp thông gia.

Thầy Sở vô cùng lo lắng, lén lút nói với bạn già: "Không biết ba ba Lận Diễm Trần thế nào, hai nhà chúng ta không môn đăng hộ đối như vậy, ông ấy xem thường tôi thì sao?"

Lâm nữ sĩ: "Ông cả ngày lo lắng lung tung, Quân Quân không phải nói ba Lận Diễm Trần là một người rất tốt rất gần gũi sao? Nếu bận tậm gia thế nhà chúng ta không bằng ông ấy, đã không đồng ý việc hôn nhân giữa hai nhà chúng ta. Ông nhìn Tiểu Lận một chút đi, còn tìm mọi cách để lấy lòng ông, Quân Quân cũng không ngoan như vậy đâu. Thả lỏng lòng mình, ông đừng nghĩ nhiều a."

Thầy Sở thở dài: "Vậy cũng tốt."

Bạn già tiếp tục an ủi ông: "Tới lúc đó ông cũng phải thân thiết khách sáo một chút, ngược lại cũng không phải mấy ông bà già sống với nhau, lúc gặp mặt không có vấn đề gì là được."

Tết đoan ngọ được nghĩ ba ngày.

Thầy Sở đã mua xong lá dong, gạo nếp, thịt ba chỉ, mứt táo, đậu,... Đến nhà mới, mọi người cùng làm thành một bàn bánh chưng.

Bánh chưng ngọt, bánh chưng mặn làm một ít, còn có bánh chưng tí hon chỉ nhỏ bằng nắm tay trẻ con.

Thầy Sở đăm chiêu rơi vào ký ức: "Trước đây khi cha còn bé, trong nhà rất nghèo a, muốn ăn bánh chưng nhân thịt, lại mua không nổi thịt, nên lấy đậu phụ chiên làm nhân, coi như là bánh chưng nhân thịt."

Sở Tấn nói: "Vậy làm thêm mấy cái bánh chưng nhân thịt cho cha ăn."

Thầy Sở nói: "Ai nha, bây giờ lại cảm thấy chán ngấy, cha thích bánh đậu."

Sở Tấn nói: "Cha thật là ông lão khó hầu hạ."

Thầy Sở nhìn anh gói bánh chưng: "Bánh chưng con gói vẫn khó coi như vậy."

Sở Tấn: "..."

Sở Tấn thật sự không biết gói bánh chưng, gói không đẹp chút nào, thẳng thắn phủi tay không làm nữa: "Thôi, vậy cha làm đi."

Mẹ của anh ở một bên chơi với Thu Thu, xem Triển Hồng Vũ diễn phim truyền hình, tay không hề dính nước.

Lận Diễm Trần nhìn Sở Tấn, muốn đi ra, lại bị thầy Sở liếc mắt nhìn, ngoan ngoãn ngồi lại, nghiêm túc học gói bánh chưng.

Thầy Sở khen hắn học rất nhanh, làm rất tốt.

Lận Diễm Trần thụ sủng nhược kinh.

Trước tiên nấu một nồi bánh chưng to.

Lúc mùi thơm bay ra, cũng là lúc chuông cửa bên ngoài vang lên.

Sở Tấn mở cửa, nhìn thấy người đến: "Ba, ba đã đến rồi a, sớm như vậy."

Thầy Sở nghe thấy, ông cảm thấy buồn bực, cái gì mà ba? Ông không phải ở đây sao? Sở Tấn đang gọi ai đó?

Một tiếng nói ôn nhuận trả lời: "Ba có thói quen tới sớm một chút, đến lúc đó khỏi cuống quít."

Thầy sở mặc tạp dề, mang bao tay quay đầu lại, nhìn thấy người đàn ông xa lạ vào cửa, ông sửng sốt một chút.

—— Ba ba Lận Diễm Trần không phải sắp năm mươi tuổi rồi sao? Vẫn còn trẻ tuổi anh tuấn như vậy à?!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi