LŨ MÙA XUÂN

Triển Hồng Vũ nhận một cuộc điện thoại, nên ra khỏi phòng bệnh, đi đến bảng cấm hút thuốc cuối hành lang để nhận điện thoại.

Trác Lâm Huy và Sở Tấn lúng túng tán gẫu: "À... Lận Diễm Trần đâu?"

Lận Diễm Trần không có mặt, còn có sinh vật là trẻ con hắn ghét nhất ở đây, Trác Lâm Huy hết sức khó chịu.

Sở Tấn nói: "Chúng tôi đều phải đi làm, chờ một lát Lận Diễm Trần mới tan việc."

Bọn họ chắc chắn có tiền mời hộ sĩ trông đứa nhỏ, không thì ông nội bà nội Thu Thu cũng có thời gian, thế nhưng người thân chăm sóc và dùng tiền mua sự chăm sóc là hoàn toàn khác nhau, Thu Thu là đứa con của anh, anh muốn tham dự vào cuộc sống của Thu Thu.

Tinh thần Trác Lâm Huy sốt sắng vô cùng, lần đầu tiên hắn mở show thời trang ở Paris cũng không như vậy.

Tuy rằng bây giờ hắn không có cúi đầu nhìn, nhưng vẫn có thể cảm giác được, con vật nhỏ kia đang nhìn hắn chằm chằm, tầm mắt hiếu kỳ đơn thuần làm cho hắn rất không dễ chịu. Nhìn cái gì vậy a? Hắn cũng không phải gấu trúc? Nhìn hắn làm gì? Nhìn ba ba nhóc đi a!

Đúng lúc này, y tá gõ cửa đi vào, nói với Sở Tấn bác sĩ có chuyện tìm anh, để anh đến phòng làm việc của bác sĩ một chuyến.

Sở Tấn đứng lên.

Không cần anh mở miệng, Trác Lâm Huy đã chủ động nói trước: "Anh đi đi, tôi nhìn đứa nhỏ cho."

Sở Tấn nói cám ơn: "Cảm ơn, cảm ơn, Thu Thu rất ngoan, chắc là sẽ không quậy đâu. Nếu cậu cảm thấy không trông nó được, thì lấy con chó thú bông phía dưới ngăn tủ đầu giường cho nó, nó rất thích thứ đó. Khoảng mười phút tôi sẽ trở lại."

Không phải nhìn đứa nhỏ mười phút thôi sao? Có gì khó? Trác Lâm Huy nghĩ.

Đợi đến lúc Sở Tấn rời đi, sau khi trong phòng chỉ còn lại hắn và Thu Thu, Trác Lâm Huy vẫn không khỏi hồi hộp hơn.

Trác Lâm Huy cũng không cảm thấy tính cách mình tốt, Triển Hồng Vũ ôn nhu, thần kinh Lữ Hạo lại không nhạy bén, Đàm Tu Minh thì phóng khoáng rộng rãi, còn hắn, để hình dung chính bản thân Trác Lâm Huy hắn là một người tính toán chi li, độc miệng xoi mói, hiện tại trong giới thời trang hắn có danh hiệu là tiểu Ma vương.

Nhưng hắn thật sự không có cách nào với con vật nhỏ này, đánh không thể đánh, mắng cũng không thể mắng, nhìn giống như một cái bánh gạo nếp, ngay cả chạm vào cũng không dám!

Nhìn đi! Con vật nhỏ này còn đứng lên! Đáng sợ!

Còn đi về hướng hắn! Thật là đáng sợ!

Trác Lâm Huy lùi lại vài bước, một mực lùi đến mức dựa vào tường.

Thu Thu cười rộ lên, lộ ra ba, bốn cái răng nhỏ như hạt gạo, sau đó bỏ đi.

Trong lòng Trác Lâm Huy dĩ nhiên có chút khó chịu, vật nhỏ này, lại không thèm nhìn hắn sao?

Hắn cau mày nhìn Thu Thu, vật nhỏ này muốn làm gì?

Thu Thu vịn lan can đi lòng vòng, đi tới một góc gần tủ đầu giường, thì cúi xuống, đưa tay ra, giống như là muốn lấy gì đó, nhưng bé vẫn chỉ cao khoảng ba đầu, đầu nặng mình nhẹ, thiếu chút nữa đã chúi đầu ngã xuống.

Sắp ngã xuống rồi! Trong lòng Trác Lâm Huy hoảng hốt, chân dài bước một bước, ba chân bốn cẳng, từ xa xông tới, bế Thu Thu lên, tiện tay ôm lấy.

Đờ mờ, không ngờ hắn lại ôm tiểu bảo bảo này! Quá mềm mại! Còn thơm mùi sữa!

Cơ hồ là phút chốc, hắn lập tức đoán ra kích thước tên nhóc con này, vòng đầu bao nhiêu, vòng eo bao nhiêu, thân dài bao nhiêu, chân dài bao nhiêu, còn có bàn chân nhỏ dài mấy cm.

Bản thân Thu Thu lại không rõ lắm vừa nãy nguy hiểm cỡ nào, chỉ bám vào quần áo của hắn, ở trong lồng ngực của hắn ngửa đầu nhìn, còn vui cười hớn hở.

Trác Lâm Huy không biết làm sao, hai mặt nhìn nhau với tiểu bảo bảo, trong chốc lát, lấy lại tinh thần, mới thả bảo bảo lại trên giường.

Thu Thu lại bò đến vị trí vừa nãy, duỗi tay nhỏ ra.

Trác Lâm Huy thở dài, bất đắc dĩ hỏi bé: "Con muốn làm gì?"

Thu Thu nhìn hắn, a a a a nói lung ta lung tung ngôn ngữ của bảo bảo: "@##¥@#&*... Mập mạp... *@# mập mạp..."

"Mập mạp"? "Mập mạp" là cái gì? Trác Lâm Huy suy nghĩ một hồi, nhớ vừa nãy lúc Sở Tấn gần đi có nói, nếu như không trông được Thu Thu, thì lấy con thú bông phía dưới tủ đầu giường cho Thu Thu, hắn ngồi chồm hỗm xuống, mở tủ ra, trong tủ phía dưới chứa một con chó Huskies.

Chưa đưa cho Thu Thu, Thu Thu đã vịn lan can nhìn có vẻ rất là vui sướng, "Chao ôi" kêu lên một tiếng, thiếu chút nữa còn nhảy cẩng lên, vỗ tay nhỏ: "Mập mạp! Mập mạp!"

Trác Lâm Huy nở nụ cười, cầm con thú bông hỏi bé: "Mập mạp là con này a?"

Thu Thu đưa tay, ra hiệu để hắn đưa con thú cho mình: "Mập mạp."

Trác Lâm Huy đưa con thú bông cho bé.

Con thú bông này không nhỏ hơn Thu Thu bao nhiêu, Thu Thu ôm con chó gấu bông vào trong lồng ngực, sờ sờ chó gấu bông.

Trác Lâm Huy lôi ghế dựa ngồi xuống ở bên cạnh giường, nhìn bé diễn trò, vật nhỏ này thật thú vị.

Thu Thu sau khi có chó gấu bông đã không cần hắn nữa.

Bé đặt chó gấu bông ở bên cạnh mình, cố gắng để cho chó gấu bông đứng, không thể nằm, giúp đỡ rất lâu mới đứng vững, sau đó bắt đầu... Tán gẫu.

Thu Thu rất nghiêm túc nói chuyện với chó gấu bông mập mạp: "%! ## bất phốc 咘 咘 ê a... Mập mạp..."

Vừa mới bắt đầu Trác Lâm Huy  còn tưởng rằng nhóc con này biết nói, không chừng chỉ biết nói vài chữ, hắn không rõ ràng lắm trẻ con mấy tuổi mới biết nói. Hắn nghiêm túc nghe thật lâu giống như sinh viên đang kiểm tra ngoại ngữ, rồi sững sờ nghe không hiểu gì.

Thu Thu vẫn đang chơi với chó gấu bông, hình như là đang diễn một vở kịch nào đó. Bé nói mấy câu, còn phối hợp sờ đầu chó gấu bông một chút, hoặc là kéo tay chó gấu bông, hoặc là vồ tới ôm chó gấu bông một cái.

Trác Lâm Huy càng xem càng cảm thấy chơi rất vui.

Lúc Triển Hồng Vũ trở lại, đã thấy Trác Lâm Huy ngồi ở bên giường nhìn bảo bảo cười khúc khích. 

Cậu hoảng sợ thiếu chút nữa tưởng là mình vào nhầm phòng, rồi gặp được một người rất giống Trác Lâm Huy, còn lui ra nhìn số phòng, mới đi vào.

Triển Hồng Vũ hỏi: "Ông đang làm gì?"

Trác Lâm Huy đưa tay lên miệng bảo cậu đừng lên tiếng: "Xuỵt, nhỏ giọng chút, Thu Thu đang diễn một vở kịch. Cậu xem một chút đi, thật sự là một vở hài kịch ngắn."

Nhưng Triển Hồng Vũ vừa vào cửa, Thu Thu lập tức phát hiện, bé bỏ qua trò chơi, ngược lại tìm đến người ba nuôi đẹp trai này: "Chao ôi?!"

Triển Hồng Vũ nhìn thấy nụ cười của bé lại không chịu được, đáp lại bằng một nụ cười xán lạn, trả lời bé: "Chao ôi? Đây là ai nha? Đây là Thu Thu bé nhỏ của chúng ta."

Thu Thu mừng rỡ cười khanh khách, còn giơ chó gấu bông lên cho cậu, đưa cho Triển Hồng Vũ.

Trác Lâm Huy sửng sốt một chút: Vừa nãy tao đã cứu nhóc, không đưa con thú bông cho tao? Triển Hồng Vũ chỉ nở nụ cười với nhóc, nhóc lại đưa cho cậu ấy?

Triển Hồng Vũ hỏi: "Cho ba nuôi sao?"

Cậu nhận lấy chó gấu bông.

Trác Lâm Huy nói: "Nó rất thích ông a, con thú bông thích nhất cũng cho ông."

Triển Hồng Vũ không chút xấu hổ, đắc ý nói: "Đúng a, Thu Thu rất thích ba nuôi nha. Lúc có ba nuôi, con cũng không thèm phản ứng lão Lận, con con là lông chim nhỏ. Phải không? Thu Thu."

Thu Thu ngây ngốc mà cười một chút, đưa tay ra: "Mập mạp, mập mạp."

Triển Hồng Vũ: "Có ý gì?"

Trác Lâm Huy bật cười: "Nó kêu ông trả chó gấu bông lại cho nó, có lẽ chỉ là cho ông ôm một chút, ha ha ha ha."

Trong nháy mắt cảm xúc hắn trở nên thăng bằng.

Triển Hồng Vũ: "..."

Trác Lâm Huy từ bệnh viện trở về, bỗng nhiên có linh cảm, suốt đêm không ngủ, tinh thần vẫn sáng láng.

Trợ lý sáng sớm tới làm, bị hắn dọa hết hồn: "Ngài không phải không ngủ đấy chứ?"

Trác Lâm Huy nói: "Tới xem một chút, tôi có vẽ một thiết kế mới, cầm đi cho bọn họ làm theo bản vẽ, bộ quần áo này, phải dùng chất liệu tốt nhất, mềm mại nhất, không được tổn hại da."

Trợ lý gật đầu đồng ý, lấy bảng thiết kế, mở ra nhìn, càng nhìn càng buồn bực: "Ngài... Ngài đưa nhầm thiết kế sao?"

Trác Lâm Huy: "Không a."

Trợ lý muốn nói lại thôi: "A? Nhưng, đây là quần áo trẻ con mà?"

Trác Lâm Huy lại xem như chuyện đương nhiên: "Đúng a."

Trợ lý hoảng loạn, sao mình nhớ ông chủ cực kỳ chán ghét trẻ con mà?

Trác Lâm Huy bổ sung nói: "Há, đúng rồi, bộ này không bán ra, làm cho con nuôi của tôi."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi